hàng đó, đứng ngó hai chú lính thủy bắn vào một cái bia, đều đều, không
biết bao nhiêu lần. Rồi chúng tôi lại tiếp tục đi.
Ông Chaliapine vui vẻ bảo tôi :
Bây giờ còn hơn một cây số nữa.
Tôi gật đầu. Một lát sau tới Carnegie Hall, ông Chaliapine bảo ông thích
nhìn vẻ mặt của những người tới mua vé nghe hòa nhạc ở Viện Âm Nhạc.
Chúng tôi ngừng lại vài phút rồi tiếp tục đi.
Lần này ông nhanh nhẩu bảo :
Chỉ còn tám trăm thước nữa là tới vườn thú Công Viên Trung Ương. Ở đó
có một con đười ươi mặt giống như một ca sĩ có giọng cao mà tôi quen.
Chúng tôi lại thăm con đười ươi. Cách đó một ngàn hai trăm thước, về
đường Broadway, chúng tôi ngừng trước một tiệm tạp hóa. Trước cửa tiệm
có bày một thùng dưa leo, Chaliapine trố mắt ngó dưa leo một lúc : bác sĩ
cấm ông ăn dưa leo.
Chà, coi ngon quá. Trông thấy mà nhớ tuổi trẻ của tôi.
Còn tôi, tôi tự hỏi vì sao ông chưa ngất ngư chứ, mà lại thấy khỏe mạnh
hơn bao giờ. Chúng tôi ngừng một lần cuối cùng nữa ở đường 90 để ngắm
những hàng trái cây tại ngôi chợ trước trạm xe điện mới sơn lại, góc đường
96 và sau cùng là tới khách sạn. Chaliapine cười bảo tôi :
Đường đâu có xa, phải không? Bây giờ tụi mình đi ăn.
Sau bữa ăn thịnh soạn, ông mới cho tôi hiểu tại sao ông bắt tôi đi bộ sáu
cây số đó. Giọng ông nghiêm trang:
Anh sẽ không bao giờ quên lần đi bộ ngày hôm nay đâu. Tôi đã cho anh
một bài học nhỏ đó. Đừng bao giờ lo lắng, buồn rầu vì đích còn xa. Chỉ
nghĩ tới cái gì ở cách ta một trăm thước thôi. Đừng lo ngại về một tương lai
bấp bênh. Chỉ nghĩ tới những cái vui ngày hôm sau thôi, dù nó tầm thường
tới mức nào đi nữa.
*
Nhiều năm đã trôi qua. Ông Chaliapine đã quy tiên nhưng hầu hết những
chỗ làm mục tiêu để đi trong lần đi bộ không sao quên được đó nay đã
không còn, cảnh vật đã biến thiên. Nhưng trong bao nhiêu năm đó, triết lý
thực tế của ông đã giúp tôi rất nhiều.