Ý NGHĨA VỀ SỰ CHẾT, ĐAU KHỔ VÀ THỜI GIAN - Trang 10

Vậy trong ba tuần này, ta hãy tìm xem coi có thể nào ta phá vỡ,
xuyên thủng qua cuộc sống thiển cận mà ta đã quá nhiều công phu
vun vén và có thể nào đào sâu vào một thực tại nào sâu thẳm hơn
nữa chăng. Tiến trình khai quật này không lệ thuộc vào một uy lực
nào cả, vì đây không phải chúng ta đến nghe ai chỉ dạy cho ta khai
quật cách nào, bởi không một ai chỉ dạy sự đó cho ta được cả. Việc
chúng ta tới đây, là cùng nhau tìm học những gì chân thật trong mọi
sự đó. Hễ ta thật sự hiểu được thực tại, thì mọi cuộc tầm cầu uy lực
tất nhiên chấm dứt. Bấy giờ ta không cần sách vở nào, không đến
một giáo hội nào hay một miếu đường nào, ta đã không còn làm đệ
tr nữa. Cuộc đời này có một vẻ đẹp vĩ đại, một thực tại hệ thậm
thâm vi diệu một tình thương rộng lớn của tự tại tự do mà từ lâu
chúng ta không biết gì tới cả, vì chúng ta không được tự do tự tại.
Vậy để khởi sự, tôi thiết tưởng rằng sự chú tâm của ta phải đưa ta
tra hỏi về cái tự tại tự do ấy, chẳng những bằng sự phân tích ở văn
tự, mà phải bằng cách thoát ly văn tự.


Các ngài hãy xem trường hợp trực khởi này: ở đây nóng bức quá,
chúng ta đã làm tất cả những gì ta có thể làm để cho trại này được
đủ mát mẻ. Chúng ta không thể họp nhau được sớm hơn, vì nhiều
người phải đến từ những nơi xa quá. Vậy ta phải chấp nhận sự
nóng bức đây là thuộc vào cái bất tiện không sao tránh khỏi. Thì
đấy, ta phải tự chế ngự mình – không phải bằng những ép buộc
nhận hiểu và tìm học thế nào là sự chế ngự tự kỷ. Ta có thể nhận
thức sự nóng bức này và không lấy đấy bực bội, vì chủ đích của
chúng ta, vì cuộc truy tầm của chúng ta, là việc mà tôi gọi là tìm học,
vốn quan trọng hơn sự nóng bức, hơn sự thiếu tiện nghi về thân xác
nhiều lắm. Việc tìm học đòi hỏi một chế ngự tự chủ, tự nó đã là một
sự chế ngự, một giới hạn rồi. Nó không hàm một cuộc gạn ép nào
cả, một cuộc kiểm soát bề ngoài nào cả. Mà sự thể là thế này: tôi
muốn nghe, chẳng những nghe những lời nói thôi, mà còn nghe tất
cả những phản ứng do các danh từ đấy khởi nơi tôi; tôi muốn nhận
thức mỗi một cử động của tâm niệm tôi, mỗi một tình cảm, mỗi một
hành vi. Tự việc ấy đã là một giới hạn vô cùng uyển chuyển.


Thế thì thiết tưởng điều trước nhất các ngài phải phát minh là thấy
coi ngài – với tư cách là một con người đang sống trong một văn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.