Ý NGHĨA VỀ SỰ CHẾT, ĐAU KHỔ VÀ THỜI GIAN - Trang 67

có. Cái ta gọi là lơ đễnh chỉ là sự không chú ý. Không phải thế
sao?... Tôi thích có người không đồng ý về điểm này.


Cái gọi là lơ đễnh thật sự có không? Khi ban ngày, tôi nhìn quanh
tôi, tư tưởng rải rác đây đó, nhảy nhót trên nhiều vấn đề khác nhau,
nếu các vấn đề ấy di chuyển lôi kéo tôi ra khỏi con đường đi của
mình, lôi kéo tôi ra khỏi cái trung tâm mà cái tôi ngự trị trong đó, tôi
gọi như thế là lơ đễnh, nhưng nếu không có một trung tâm nào cả,
không có một đường hướng qui ngã nào cả thì cũng không có sự lơ
đễnh.


Sự kiện đó thật là quan trọng mà ta phải thấu hiểu. Nếu các ngài
thấu hiểu một cách sáng suốt nội một sự kiện ấy, các ngài sẽ thấy
rằng tất cả mọi nỗ lực của các ngài nhằm để tập trung, và do đó
khiến phát sinh xung đột, đều tan biến trọn vẹn, và bấy giờ không
còn có sự lơ đễnh nữa. Nhìn trời mây, ngắm khuôn mặt khả ái của
một đứa trẻ, nghe tiếng thác đổ nhanh và tiếng động xé không gian
của một phản lực cơ đang lướt nhanh trên đầu các ngài, quan sát
người đời, quan sát các chính khách, các vị cố đạo, lắng nghe chính
tâm và trí mình, nhận thức được những đòi hỏi thúc bách cùng
những thất vọng của các ngài tất cả những cái đó từ cái nhìn trời
mây cho đến cái nhìn vào nội tâm các ngài, tất cả đều không có gì là
lơ đễnh cả, vì mỗi mỗi yếu tố đó đều dự phần tạo thành cái toàn thể.
Chỉ có thể nhận thấy được cái toàn thể này nếu sự chú tâm được
vận dụng trọn vẹn và sự chú tâm trọn vẹn bị chối bỏ nếu ta chấp
nhận quan niệm về lơ đễnh. Ồ! Các ngài hãy nhận thức điều đó!


Khi sự chú tâm được trọn vẹn thì không có gì được coi là lơ đễnh
cả. Những đòi hỏi về xác thịt, tình tự ganh ghét, những nỗi âu lo, sợ
hãi, tình thương cùng những đam mê của các ngài, không có điều gì
các ngài sống lơ đễnh cả. Mọi sự đều bao gồm trong ngọn lửa chú
tâm, do đó không có gì là manh mún rời rạc cả. Nhà chính khách, vị
cố đạo, nghi thức lễ bái đều dự phần tạo thành cái toàn thể. Chính
trong sự vận dụng tích cực của tâm trí mới có lơ đễnh, chia ly manh
mún, còn khi tâm trí không xao động, do đó "tiêu cực", nếu tôi có thể
dùng danh từ này, thì đời sống không còn bị chia cắt phân đoạn
nữa. Lúc bấy giờ, áng mây trời kia, hạt bụi, đóa hoa bên vệ đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.