Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 102

“Vâng! Chính xác đó là điều em mong mỏi đấy!” tôi đáp. “Thôi đi

Hester, đừng có chuyện bé xé ra to như thế. Có phải là mọi người chưa khi
nào ở cùng nhau đâu.”

“Chỉ trong mấy dịp có khách tham gia thôi,” Hester nói. “Với bao

nhiêu là khách xung quanh để đánh lạc hướng hay để gây hoang mang hoặc
che chắn tầm nhìn.” Chị cáu kỉnh nhìn tôi. “Mày ngốc quá đấy, mày có biết
không? Mày đang làm gì thế này? Đang cố gắng tác hợp hai người lại với
nhau à?”

“Không, không phải,” tôi nói. “À… bố ấy… ừm, thôi chẳng có gì.”

“Bố làm sao? Ông ấy sắp chết à?”

“Đâu có! Chị với mẹ thật là… không phải bố sắp chết. Chỉ là… chỉ là

bố muốn hàn gắn với mẹ, có vậy thôi.”

“Chó chết thật,” Hester nói. “Nghe này, sao tôi không vứt hai đứa nhỏ

lại đây, rồi ra xa lộ nằm cho xe cán qua cho rồi nhỉ?”

“Này, nghe buồn cười đấy, nhưng nhấc cái mông vào nhà và ngừng kêu

ca đi cho,” tôi nói. “Em đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn rồi. Vào ăn thôi.”

Chị làm theo lời tôi nói. Tôi hít vào một hơi thoáng đãng đầy ẩm lạnh

của không khí, khẽ nguyện cầu được bình yên an lành rồi đi theo chị vào
nhà.

Các buổi họp mặt gia đình rất… ừm, để xem nào, tôi đang tìm kiếm từ

nào đây nhỉ?… Địa ngục. Như địa ngục. Vì là con giữa, tôi thường phải
đóng vai vừa là trọng tài vừa là bạn tâm tình, vừa là chủ tọa vừa là kẻ tử đạo.
Tôi có cảm thấy rằng lâu lâu mọi người cũng nên họp mặt nhau một lần hay
không không ư? Chắc chắn là có chứ. Tôi có muốn gia đình tôi quây quần
bên nhau không ư? Theo lý thuyết là có. Còn trong thực tế thì, trời ạ, không
hề.

Nhưng bố đã nhờ vả, và mặc dù khả năng thắng cuộc của bố cũng cỡ

như khả năng một chú gà con có thể sống sót sau chuyến lang thang băng
qua khu vực đường đua xe tốc tộ Daytona 500, tôi vẫn cố giúp ông. Nếu tôi
không làm thế thì sẽ chẳng có ai làm cho cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.