Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 117

“Chị chẳng được tích sự gì cả,” tôi đáp. “Ngày mai em phải mặc cái

quần đạp xe ngu ngốc kia kìa, mà em thì lại đang ôm một bụng đầy đồ
ăn…”

“Chị phải gác máy đây,” Hester nói rồi làm luôn. Tôi thật lòng không

thể nào trách chị được. Phải, phải. Tôi quả thực là thê thảm vô cùng. Mà
khoan. Phải có điều gì đấy mà tôi có thể làm được chứ. Tôi nhấc điện thoại
lên thử gọi cho Annie, cô thường biết tỏ ra thông cảm hơn rất nhiều trong
những chuyện như thế này.

“Ê!” Annie đáp. “Gì thế?”

“Tớ cần phải giảm được vài ký qua đêm nay,” tôi nói thẳng vào vấn đề.

Từ âm thanh nền vọng lại, tôi có thể nghe thấy tiếng nồi niêu va loảng
xoảng. “Cậu đang nấu gì thế?”

“Thật ra, có lẽ chúng ta không nên nói đến chuyện này nếu như cậu

đang cố giảm cân,” Annie đáp, thật thông minh. “Seamus, nhổ ra ngay. Mẹ
không cần biết. Thứ ấy còn sống mà.”

“Hôn nó hộ tớ một cái nhé,” tôi nói.

“Cô Callie hôn con này, Seamus. Nhổ ra ngay, mẹ bảo có nghe không!”

Annie chuyển sang tôi. “Thế đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cả công ty đi leo núi, Muriel ốm nhách, quần soóc đạp xe ôm sát

người, bụng đầy thức ăn. Cần tớ nói thêm không?”

“Ồ ồ,” Annie đáp. “Được rồi, ừ tớ hiểu mà. Tớ có thể giúp. Viết lại

này.”

Bọn tôi là bạn thân của nhau cũng là có lý do của nó mà.

BỐN MƯƠI LĂM PHÚT SAU, tôi đã mặc quần áo bình thường và

đang ở trong một cửa hàng trước nay mình chưa hề đặt chân đến: cửa hàng
Thảo dược Hạnh phúc. Cửa hàng mới toe, toàn đồ hữu cơ, có mùi buồn
cười, mùi xen lẫn giữa rơm, tỏi và bồ đà.

“Tôi giúp được gì cho cô ạ?” người phụ nữ sau quầy hỏi. Cô mỉm cười,

vén mớ tóc rũ rượi hơi mỏng ra sau tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.