Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 128

“Thế, Fleur này, làm thế nào mà cậu quen anh chàng bác sĩ tốt bụng

này vậy?” tôi vừa hỏi vừa liếc sang Fleur.

“Bọn tớ gặp nhau nhờ Tony Blair đấy,” Fleur đáp, ý muốn nói đến chú

chó sục xấu tính béo phì tên Jack Russel của mình. “Nó ăn thứ gì đấy không
phải, vậy đấy, thế là không được cáu bẳn như bình thường.”

“Hừ,” tôi vừa ậm ừ vừa liếc xéo qua Ian. Quỷ tha ma bắt. Tôi thật lòng,

thật bụng ước ao rằng mình đã nghĩ ra được cái cớ gì khác hay hơn là “Con
chó ăn mất tờ báo của tôi.” Mà thôi. Chuyện cũng qua rồi.

Đường mòn bắt đầu với một lối đi khá rộng rãi, dễ thương, xuyên thẳng

qua rừng. Cứ chừng mười lăm mét lại có hình một chú nai ngã từ trên sườn
dốc xuống được sơn lên thân cây để đánh dấu đường đi. Khi đường mỗi lúc
một dốc hơn thì nó cũng càng lúc càng hẹp đi. Nhóm người chúng tôi bắt
đầu kéo dãn ra.

Và đến lúc đấy thì dạ dày tôi bắt đầu phát ra một tiếng ùng ục đến là

kinh. Rột rột rột rột… Tôi nhảy dựng lên khi nghe thấy âm thanh ấy. Cái
quái gì thế nhỉ? Tôi đã ăn trưa rồi cơ mà… thật ra thì, tôi có ăn vài củ cà rốt,
vì không muốn cho cái bụng béo tròn thức ăn phải tiếp nhận bất cứ thứ chất
béo nào khi mà món Súc Và Xổ của bác sĩ Duncan đã phát huy tác dụng,
cho nên… Rột rột rột rột.

Ôi trời ơi. Một cơn co thắt nhẹ bập vào lườn trái tôi, làm tôi phải chùn

bước. Trời ơi, không.

“Đói hả?” Freddie hỏi.

“Ừm… không phải,” tôi đáp. Đâu phải là nói xạo gì. “Chị không sao.”

Rẹt rẹt rẹt rẹt. Tôi cố thóp cơ bụng lại khi tiếng động ấy vang lên. Chẳng có
tác dụng gì. Roạt roạt roạt roạt. Chúa ôi, âm thanh ấy mới lớn làm sao! Ian
nhìn sang tôi, nhưng chẳng nói tiếng nào.

Ngay khi đấy, Charles de Veers quyết định rằng ông ta phải được ở bên

tôi nhiều hơn. “Callie này!” ông ta vừa gọi vừa quay lại vẫy tay. “Lên trên
này nhập hội với bọn tôi mà trò chuyện chút nào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.