Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 13

“Vì bằng lái em sắp hết hạn! Ghi trên lịch của em đây – gia hạn bằng

lái! Với lại em phải ra khỏi nơi ấy… Em không biết mình phải làm gì khác
nữa.” Một tiếng nấc nghẹn ngang cuống họng tôi. “Chị Hester à… em cứ
luôn tưởng là…” Tôi run rẩy hít vào và cố hạ thấp giọng xuống. “Anh ấy
bảo vấn đề là thời điểm.

Trước nay anh ấy chưa từng nghiêm túc với bất cứ ai. Mà bọn họ lại

quen nhau cả mấy tháng trời nữa chứ.” Sự phản bội, cơn chấn động từ
những lời này khiến ngực tôi thực sự nhức nhối, và tôi ép một bàn tay trên
trái tim đang căng lên của mình, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi
lăn trên mặt.

Người phụ nữ đứng trước tôi quay lại. Da mặt bà dày, nhám và chằng

chịt nếp nhăn. Bờ vai rộng như vai của một bà nông dân trại sữa. “Cháu ổn
chứ, cháu yêu?” bà hỏi, giọng vùng Vermont của bà đặc sệt như loại xi rô
cây phong bị đun quá lửa.

“Dạ, ổn ạ,” tôi đáp lại bằng giọng run run rất kém thuyết phục, rồi cố

nở một nụ cười hiên ngang.

“Ta có nghe loáng thoáng cháu nói, tội nghiệp cháu,” bà nói. “Bọn đàn

ông có khi khốn nạn thế đấy. Chồng của ta, ta đang nói đến Nahman ấy, một
ngày kia ông ta ngồi ăn tối rồi nói là muốn ly dị vì bấy lâu nay ông ta đã thì
thụt với con nhỏ thư ký tại xưởng làm bơ. Mà đấy là khi bọn ta đã cưới nhau
được bốn mươi hai năm rồi cơ đấy.”

“Ôi lạy Chúa, cháu rất lấy làm tiếc ạ,” tôi buông lời rồi vươn tay ra

nắm lấy tay bà. Bà nói phải. Đàn ông là lũ khốn nạn. Mark là tên khốn nạn.
Tôi không nên buồn bã vì anh ta. Trừ việc tôi lại yêu cái tên khốn nạn đểu
giả ấy. Ôi, đần thật!

“A lô? Callie, chị vẫn còn đây này,” giọng chị tôi lanh lảnh nhắc tôi

nhớ. “Mày muốn chị nói gì nào?”

“Em không biết nữa, Hes ạ… Chị nghĩ em nên làm gì bây giờ?” tôi hỏi.

“Bước ra ngoài chăng?” người đàn ông sau lưng tôi gợi ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.