Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 131

ngã của họ, mà còn phải chở tôi xuống đồi, vì tôi không thể trượt mà cũng
chẳng thể bước đi được trong đôi ủng ấy.

“Vậy cô có ký được hợp đồng với khách hàng đó không?” Charles hỏi,

mỉm cười với tôi.

“Dĩ nhiên là được chứ!” tôi đáp. Rột rột rột rột: “Hahahaha! Skip vô

cùng ấn tượng khi tôi leo được đến độ cao một nghìn tám mét mà lại không
thể leo xuống, nên ông ấy đã thuê chúng tôi.”

“Vậy là cô sẽ làm mọi chuyện cho khách hàng của mình, phải không

nào?” Charles nháy mắt.

“Bất cứ chuyện gì hợp tình hợp lý,” tôi xác nhận. Rủi thay, dạ dày tôi

lúc này đang quặn thắt dữ dội, còn lối mòn mỗi lúc một dốc hơn. Hy vọng là
hơi thở hổn hển của tôi che giấu được những tiếng động kỳ quặc thi thoảng
phát ra từ đường ruột của mình. Tôi thấy hơi choáng váng.

“Thật là một câu chuyện thú vị đấy Callie. Mark này, cậu đang sở hữu

một viên ngọc quý ở đây đấy,” Charles nói, quàng tay qua vai tôi.

“Chắc chắn là vậy rồi,” Mark trả lời, mỉm cười với tôi. Đôi mắt đen

thẳm của anh toát lên vẻ hàm ơn. Trong tích tắc, mọi chuyện cứ như thời
xưa cũ. Mark và tôi, cùng nhau hoàn thành công việc. Một đội ăn ý.

Thế rồi Muriel lên tiếng, “Thôi, con nóng lòng muốn lên tới đỉnh chết

đi được đây này. Ta hãy thôi đi bộ và bắt đầu đua chứ nhỉ? Bố ơi, bố nghĩ bố
có thể theo kịp được con không đấy, bố già?”

“Lại mấy lời thách thức ganh đua ấy,” Charles đáp rồi rời tôi ra.

“Mark? Callie? Hai người tham gia chứ?”

“Nhất định rồi,” Mark đáp.

“Ừm, tôi phải chờ em trai,” tôi nói và liếc ra sau tìm Fred cùng nhóm

người còn lại, chắc giờ này đang cách sau đấy chừng gần ba mươi mét. Cơn
đau xóc bên hông tôi giờ lại giống như một trận tẩm quất tơi bời hơn.

“Thế thì hẹn gặp lại cô trên đỉnh vậy,” Charles nói, dứt lời, đám người

bọn họ nhào tới trước với những sải chân dài khỏe khoắn. Bowie rên rỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.