Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 142

Chương 9

“BUM BUM BUM, lên lên lên!” Tuần tiếp theo và lúc này tôi hát vang.

“Bum bum bum, lên lên lên!” Các học viên của tôi ngoan ngoãn hát

vang, trong sự hân hoan của chính tôi. Tất nhiên, đây đã là lần thứ bảy
chúng tôi hát đi hát lại bài này, và đến tận lúc này, chỉ có Jody Bingham là
thuần thục các động tác.

Hôm nay tôi dùng một ngày phép của mình để dẫn đội Brownie đi thực

tế sau giờ học, rồi tôi tạt qua trung tâm dưỡng lão dùng bữa trưa (thành phố
nhỏ, không có được bao nhiêu sự kiện, những người thích trông thấy gương
mặt tươi cười của tôi… bạn cũng hình dung ra được toàn cảnh rồi đấy). Mấy
bà mấy cụ trong lớp yoga của tôi lúc ấy đang càu nhàu vì thất vọng… Leslie
đã không có mặt ở lớp Xoạc dẻo cho Hội Cao niên. Không muốn bỏ lỡ cơ
hội để làm một báu vật, tôi cắm iPod của mình vào dàn loa và lúc này đây
đang hướng dẫn cho lớp nhảy hip hop đầu tiên của đời mình. Bạn thấy đấy,
mặc cho sự thương hại lẫn kinh tởm của Kiara, cô bạn cùng phòng thời đại
học của tôi và tình cờ cũng là chuyên gia khiêu vũ từ Trinidad, tôi cũng có
biết một vài động tác đấy nhé oh, yeah. À há. Không bàn cãi gì nữa, tôi là
con nhỏ da trắng lắc hông điệu nghệ nhất ở bang Vermont này (cũng không
có ý nghĩa gì nhiều, nhưng thà có còn hơn không).

Tôi bắt tréo tay, trông rất hầm hố, đảm bảo là vậy. “Sang ngang, bước,

đá chân, lùi! Lặp lại! Đừng quên hai cánh tay nữa nhé!” tôi hô to, cố gắng
hết mực cho ra cái ấn tượng về một người thật trẻ và thật ngầu. Nhưng mà
cũng không được thành công gì cho lắm đâu, tuy nhiên căn cứ vào những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.