Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 147

con thế nào rồi đấy nhá! Oái! Sém chút dì đánh rơi con mất!” Tôi vờ thả tay
ra trong một giây, là trò mà con bé luôn thích, đổi lại tôi nhận được tràng
khúc khích réo rắt của nó.

Tôi đặt Josephine xuống, nắm tay con bé dẫn đến chỗ ông nội. Và xem

này. Ông tôi đang trò chuyện. Với Jody, người đàn bà không liên hệ huyết
thống gì với ông sất! Quả là một sự thay đổi. Jody đã phát huy được khả
năng kỳ diệu của mình, vì ông nội, dù đang trông không hẳn là vui vẻ gì,
nhưng ông cũng đã không bỏ chạy mất dép.

“Ông ơi?” tôi gọi. “Cháu sẽ đưa Josephine đến buổi họp của đội

Brownie ông nhé. Còn Bronte sẽ ở lại với ông đấy.”

“Được rồi,” ông nội càu nhàu. Ông liếc sang Bronte, con bé đang đọc

trường ca Iliad. “Cô có thể giúp đánh nhẵn.”

“Ôi, hân hoan, ôi vui sướng không ngờ,” Bronte đáp lại mà không thèm

ngẩng lên nhìn.

“Con nhỏ khôn lỏi này,” ông nội nói, không thể nén được nụ cười mỉm

tự hào.

“Ta phải yêu quý một đứa trẻ ham đọc sách chứ,” Jody đồng tình.

Tôi rướn người tới trước ôm ông nội. “Bà Jody Bingham là khỏi chê rồi

đấy ạ,” tôi thì thầm. Ông nội phát vào vai tôi. “Oái. Ông làm cháu đau rồi
đây này. Cháu sẽ đâm đơn kiện cho mà xem,” tôi nói. “Tạm biệt nhé Jody!
Tạm biệt ông! Yêu ông lắm!”

“Tạm biệt cụ! Cháu yêu cụ!” Josephine nói theo. Đấy đấy. Thế đã làm

ông rạng rỡ hẳn lên cho dù là ông không thích nghe câu này cho lắm.

NỬA GIỜ SAU, tôi đã sạch sẽ thơm tho và đang vận chiếc quần thoải

mái để có thể ăn được càng nhiều phô mai tại cửa hiệu Cabot càng tốt, có
bụng béo đầy thức ăn hay không cũng mặc. Josephine nhảy tưng tưng trên
giường tôi, còn Bowie thì sủa om sòm tán thưởng. “Cháu cưng, đưa cho dì
hướng dẫn đường đi nào,” tôi nói với con bé. Josephine nhảy xuống và lục
lọi trong ba lô, rồi đưa ra cho tôi một tờ giấy. “Cho con quẹt ít son bóng của
dì nhé?” con bé hỏi xin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.