Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 153

“Có lần con bị gãy chân rồi,” Paige kể lể. “Con hét to lắm. Rồi tới bệnh

viện con được cho kẹo.”

“Mẹ con cũng la hét khi sinh em trai con,” Leah Lewis góp chuyện.

“Mẹ bảo đấy là một chuyện tuyệt vời, nhưng con thì nghe thấy tiếng la rồi
nên sẽ không bao giờ con có em bé đâu. Con chỉ muốn chó con thôi.”

Chúng tôi lùa đám con gái quay trở ra hành lang. “Ian này, sao anh

không khám cho Angie và vờ như là chỉ cho mấy bé xem anh khám tìm thứ
gì ấy,” tôi khe khẽ gợi ý. “Với lại nếu anh phát cho chúng chút quà lưu niệm
thì sẽ hay lắm đấy.”

“Tôi không có quà lưu niệm đâu Callie. Đây không phải là cửa hàng

bán quà lưu niệm,” Ian đáp qua kẽ răng.

“Mấy que chặn lưỡi ấy Ian. Mấy miếng bông gòn nữa. Bọn nhóc mới

năm tuổi thôi. Chúng không quan tâm lắm đâu.”

Anh ta gật đầu. Nuốt khan.

“Anh đang làm tốt lắm,” tôi vừa nói vừa đặt bàn tay mình lên cánh tay

anh ta. “Đám này chỉ là trẻ con.” Ian sa sầm nhìn tôi, như thể tôi vừa mới
nói, Đây chỉ là một cái hố toàn rắn độc thôi mà, Ian, nhưng rồi anh ta đi
xuống hành lang dẫn đến văn phòng mình để đưa cô chó của mình ra.

Michaela cùng tôi dồn mấy bé gái vào phòng khám. “Đất ta, ta ngồi”

tôi hô lớn, và như có phép màu, cả đám bé gái ngồi xếp bằng xuống sàn. Khi
Ian đem Angie vào, mấy bé hồ hởi ré lên.

“Con chó đẹp quá!”

“Con muốn có một con chó như thế.”

“Con cưỡi nó được không ạ?”

“Không, con không được cưỡi chó đâu,” Ian đáp, nhưng miệng lại

nhoẻn cười. Anh nhẹ nhàng nhấc bổng Angie lên chiếc bàn khám bằng kim
loại. “Đây là Angie, chó của chú.”

“Nó có biết diễn trò gì không ạ?” Josephine hỏi. “Con chó của dì con

biết kéo dì ấy ngược lên đồi khi dì con đạp xe đạp đấy ạ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.