Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 171

danh nghĩa. Tôi thắc mắc không biết Muriel có nhập hội hay không. Tôi vô
cùng hy vọng là không.

Ian gật đầu, đoạn cầm mấy tập thực đơn bọc bìa da lên. Anh chàng này,

quả là không nói năng gì nhiều. Chúng tôi nghiên cứu thực đơn trong im
lặng, dù tôi liên tục đưa mắt nhìn về phía bên kia bàn. Cái kiểu người Nga
cục cằn này đang thực sự mỗi lúc một thu hút tôi hơn.

“Sao hả, Ian, sao chúng ta không bắt đầu đi nào?” tôi lên tiếng sau khi

cả hai đã gọi món xong. “Tôi nghĩ chúng ta sẽ tạo một trang web, sẽ có một
phần được gọi là ‘Về bác sĩ McFarland’, một phần khá cơ bản. Vậy.” Tôi lấy
laptop ra khỏi túi đựng rồi dựng máy lên. “Kể cho tôi nghe về anh đi.”

“Tôi lấy bằng cử nhân tại Đại học New York, còn học ngành thú y tại

Tufts,” anh nói.

“Vâng, tôi có đọc qua các văn bằng của anh rồi. Còn gì khác không?”

“Tôi làm nghiên cứu về sự thoái hóa khớp và giảng dạy tại UVM trước

khi tiếp quản công việc này từ bác sĩ Kumar.”

Tôi gõ gõ vài dòng. “Okay, được rồi, thế còn một số thông tin đời sống

cá nhân thì sao nhỉ?”

Đôi mắt anh trở nên thận trọng. “Cô muốn biết gì nào?”

“Này nhé, trước hết là, tại sao anh lại chuyển đến tiểu bang tươi đẹp

của chúng tôi vậy?”

Ian nhìn vào vị trí sắp xếp dao nĩa, rồi chỉnh lại chiếc nĩa một mi li mét.

“Tôi thích vùng New England. Còn Laura là dân ở Boston.”

À ra là Laura. Tôi vô cùng quan tâm đến Laura. “Hai người sống tại

Vermont khi kết hôn à?” tôi hỏi. Hai người còn nói chuyện với nhau không?

Anh còn yêu cô ấy không? Cô ấy làm tan nát tim anh à?

“Vâng, tại Burlington.” Ian hít một hơi sâu – rõ ràng, đây không phải là

cách anh vẫn chọn để trải qua một buổi tối – nhưng rồi anh ép mình nói tiếp.
“Nhưng khi còn bé con thì tôi có về Georgebury nghỉ hè một lần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.