Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 174

gặm mất đôi giày đắt giá nhất của mẹ, rồi anh có thể trả lời bằng giọng thân
thiện dễ tiếp cận.” Tôi ngừng lại, xắn thêm một miếng cá hồi ngon tuyệt.
“Anh theo kịp tôi chứ?”

“Kịp,” anh đáp.

“Tôi cũng nghĩ anh nên tổ chức một hội chợ thú cưng,” tôi nói tiếp, bắt

đầu hăng say hơn với đề tài.

“Hội chợ thú cưng là gì vậy?” Ian hỏi.

“Giống như là một dịp mở cửa tiếp khách tại cơ sở khám chữa bệnh của

anh ấy. Mọi người đem thú nuôi của họ đến, anh tặng mấy món đồ ăn làm
quà cho bọn chó, mèo, chuột nhảy, có thể mời thêm một huấn luyện viên thú
nuôi đến để đưa ra những mẹo vặt nữa.”

“Nghe hay đấy,” anh nói.

“Và một trong những khóa huấn luyện tốc độ nữa. Bowie sẽ biểu diễn

xuất sắc cho mà xem,” tôi nói. “Ông nội tôi có thể ráp một cỗ xe nhỏ, còn
Bowie có thể kéo… mà thôi, có rắc rối về bảo hiểm, quên chuyện này đi. Ồ!
Anh cũng có thể mời một thầy bói cho thú nuôi nữa đấy!”

“Tôi không tin vào những trò bói cho thú nuôi đâu,” Ian bảo.

“Đâu có sao. Sẽ rất vui mà. Hay là ta có thể mời một anh cảnh sát của

bang cùng với một chú chó tuần tra. Ta có thể bày trò xăm hình thú vật cho
đám con nít, vẽ mặt hoặc mời một anh chàng làm chó bóng bay… Chuyện
này, sẽ rất tuyệt đấy, Ian ạ!” Tôi cơ bản là đang nhấp nhổm trên ghế, vì quá
phấn khích mà. Ian có thể xuất hiện trong suốt dịp này như một nhà quý tộc
hảo tâm hay gì đấy, và mọi người sẽ nhận ra rằng anh không hề xa cách hay
cứng nhắc, chỉ là hơi cả thẹn chút thôi. “Anh nghĩ sao nào?” tôi hỏi.

“Nghe thật là…” kinh dị chứ gì, tôi tưởng tượng rằng anh sẽ đáp thế.

“Nghe rất hay, Callie à,” anh nói và làm tôi thật sự ngạc nhiên. “Tôi hẳn sẽ
không bao giờ có thể nghĩ ra những trò như thế được.”

Thế chứ! Một thoáng ửng hồng tự hào ùa lên hai má tôi. “Chúng ta phải

ra tay sớm thôi. Ở vùng này mùa đông đến nhanh lắm đấy.” Ngay lúc ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.