Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 206

“Có lý do chính đáng không ạ? Bởi vì nếu là để cho cái quỹ nhậu nhẹt

của mọi người thì chắc chắn là không đâu.” Bao năm qua ông nội có tiếng là
đã hiến tặng xuồng hay thuyền kayak cho nhiều tổ chức gây quỹ khác nhau,
mặc dù ông hay vờ như là cáu bẳn lắm khi bị hỏi tới. Năm năm trước, ông
đã tặng một chiếc thuyền mái chèo bằng gỗ tuyết tùng tuyệt đẹp có chỗ ngồi
đan bằng mây cho một tổ chức gây quỹ của bệnh viện nhi đồng. Chiếc
thuyền ấy được bán với giá hai mươi nghìn đô. Ông nội vừa tự hào vừa phẫn
nộ.

“Rất buồn phải nói ra là Joey Christmas vừa mới bị chẩn đoán là ung

thư,” Robbie đáp. “Không có bảo hiểm gì cả.”

“Thế thì cứ tính phần của ông nội cháu vào đi,” tôi nói ngay. Chắc hẳn

là tôi sẽ phải rền rĩ năn nỉ cả tiếng đồng hồ đây, bất chấp sự thật là cả tôi và
ông nội đều biết rằng ông sẽ đầu hàng thôi mà… là truyền thống rồi. “Cháu
cũng sẽ tặng thứ gì đó nữa, nếu bác muốn.”

Robbie nháy mắt. “Mười phút được ở riêng với cháu thì sao nhỉ? Bọn

ta sẽ được rất nhiều người ra giá cho điều ấy đấy,” ông đáp, hạ mắt xuống
nhìn vào ngực tôi và thở dài tán thưởng.

“Có mười phút thôi hả Robbie? Bác chỉ cần có chừng đó thôi sao? Thất

vọng quá đi.” Ông mỉm cười. “Thế Joey ra sao rồi?”

“Cháu cũng biết rồi đấy thôi. Không cách nào giết nổi một tay xấu xa

như thế đâu. Có muốn làm một ly không Callie?”

Tôi để ý thấy Shaunee đã cho phép một bàn tay của Harmon đặt trên

mông mình. Hai người này cứ vờ như không thiết hẹn hò nhau trong bao
nhiêu năm nay. “Không, cảm ơn bác Robbie ạ,” tôi đáp. “Cháu phải đi gieo
rắc bụi tiên hạnh phúc đây.” Ông gật gù như thể việc này có lý lắm vậy.
“Đừng để Jim cố lái xe về nhà nhé,” tôi nói thêm. “Cả đi bộ về cũng thế.
Ông ấy sẽ rơi xuống sông chết đuối cho mà xem.”

“Chắc chắn rồi Callie. Bảo với ông Noah cho bọn ta gửi lời chào nhé.”

“Vâng ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.