Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 216

Anh chỉ tay về phía khu rừng. Một lối mòn nho nhỏ quanh co qua

những rặng thông dẫn lên phía dãy núi đá granite. Tôi có thể nhìn ra một
vùng đất quang, nhưng lại không trông thấy ngôi nhà. “Cầu tàu này của anh
à?” Annie hỏi. Nếu cô hỏi về bản sao kê tài chính thì có lẽ còn dễ trả lời hơn
nhiều. Biết rõ cô rồi nên câu hỏi sau sẽ là về vấn đề này.

“Phải. Là của tôi.” Đôi mắt Ian đảo qua tôi.

“À Callie có kể cho em nghe là cô ấy đang làm chút việc cho anh, Ian,”

Annie vừa nói vừa gật gù ra vẻ chấp thuận. “Callie là giỏi nhất rồi. Rất có
năng khiếu. Anh may mắn lắm mới được hợp tác với cô ấy đấy. Callie tài
lắm.”

“Thôi đủ rồi Annie,” tôi nói. “Tôi không biết là anh biết vẽ đấy Ian.”

Lẽ ra tôi đã có thể đưa chi tiết này lên trang web rồi ấy chứ. Các thú tiêu
khiển bao gồm vẽ tranh sơn dầu, vẽ phác thảo, và quá mức lịch sự để có thể
đuổi những vị khách không mời đi. “Bức sơn dầu trong văn phòng của
anh… tác phẩm của anh đấy ư?”

Ian nhìn tôi, hơi có vẻ ngạc nhiên vì thấy tôi đoán ra. “Phải.”

“Tôi thích bức tranh ấy lắm,” tôi nói. “Rất xinh và đầy ắp những sắc

màu ướt mềm.”

“Cô ấy có nghề tay trái là phê bình nghệ thuật đấy,” Annie nói với vẻ

nghiêm túc rất chi là mai mỉa. Ian mỉm cười. Dạ con của tôi xoắn lại như
một phản ứng đáp trả. Chết tiệt. Để giấu đi bản mặt đỏ bừng của mình, tôi
quỳ xuống vuốt ve Angie, lúc này đang lịch sự phe phẩy đuôi.

“Biết sao không?” đột nhiên Annie liến thoắng. “Em có một trận bóng

đá! Đúng ra là Seamus – là con trai của em, Ian ạ – thằng bé có một trận
bóng.

Nhưng em phải đi đến đấy! Em quên mất tiêu! Thôi để em gọi Jack đến

đón em vậy! Được chứ?”

“Tớ tưởng Seamus và Jack sẽ đi xem phim cơ mà,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.