Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 218

Phía trước tôi, Annie đang huyên thuyên mê mải. Ian một tay xoa xoa

cổ, cố gắng trả lời những câu hỏi soi mói của Annie, như là…

“Sao hả Ian, anh kết hôn chưa?” Cô bạn của tôi chớp chớp mắt ngước

nhìn anh.

“Tôi ly dị rồi,” Ian đáp, liếc ra sau tìm tôi như thể đang van xin được

trợ giúp.

“Buồn nhỉ!” Annie ngân nga. “Được bao lâu rồi ạ?”

“Hai năm.”

Annie quay lại phô ra bản mặt xấu kinh có ý là mừng vui hy vọng. “Mà

thôi, em bảo đảm là anh sẽ gặp được ai đấy đặc biệt…”

“Nhìn kìa! Nai kìa!” tôi reo lên. Chú nai vụt bỏ chạy, cái đuôi lông

trắng thấp thoáng khi nó gọn gàng phóng vào rừng. Tôi nhân cơ hội này vọt
lên cấu vào tay Annie. “Thôi ngay đi,” tôi nói không thành tiếng.

“Cậu bảo sao?” Annie mấp máy môi đáp lại, đoạn nói lớn thành lời,

“Nhà của anh đây à? Đẹp quá đi mất!”

À. Chúng tôi đã đến nơi. Tôi đứng sững lại.

Rừng cây thưa dần tạo thành sân sau. Mặt cỏ vừa mới được cắt gọn,

mùi hương tươi mới, ngọt ngào thấm đẫm không gian. Ngôi nhà là kiểu nhà
miền quê hai tầng màu xanh lá có mái lợp ngói bằng đá xám… thiết kế vùng
New England kinh điển, nhưng, nếu tôi không lầm, thì vừa mới được sơn
sửa lại. Cửa sổ mới, tôi nghĩ thế. Sơn mới.

“Ngôi nhà này đẹp thật đấy Ian,” tôi nói.

“Cảm ơn,” anh đáp. “Ừm… hai cô vào trong nhà nhé?” Rõ là anh

chàng này không biết làm sao để tránh mời chúng tôi vào nhà.

“Vào chứ! Em muốn uống chút cà phê,” Annie nói, quẳng cho tôi thêm

một cái nhìn hăm hở.

Chúng tôi đi vòng qua sân bên hông nhà, dọc một bên là hàng giậu tử

đinh hương lớn phổng. Tôi mường tượng ra vào mùa xuân mùi hương thơm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.