Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 221

“Thế còn cà phê của cô thì sao?” Ian hỏi, chân mày nhíu lại không hiểu.

“Mời cả chồng cô…”

“Tạm biệt anh!” Annie nói đoạn phóng ra cửa chạy bộ về phía xe của

Jack.

“Tôi cứ tưởng cô ấy muốn uống cà phê cơ mà,” Ian lên tiếng, nhìn

chằm chặp ra cửa sổ trong lúc Jack quay đầu xe chạy về phía lối ra.

“Cô ấy có chút vấn đề về tâm lý đấy ạ. Xin lỗi anh nhé.” Tôi lại nhìn

quanh căn phòng. “Nơi này đáng yêu thật đấy Ian.”

“Cảm ơn,” anh đáp rồi mở tủ chén ra. Bên trong tủ trông cứ như là

hàng trưng bày của hãng Pottery Barn – từng dãy ly tách được xếp gọn ghẽ,
cùng kiểu cùng màu, không hề giống bộ sưu tập tùm lum màu sắc của tôi
chút nào. Nó có đủ loại từ chiếc ca dày cộp lồi lõm do Josephine làm cho tôi
lúc học trường mẫu giáo cho đến chiếc tách cổ bằng sứ mà bà nội tôi từng
dùng uống trà mỗi ngày. Không hề, Ian chỉ có một dãy tách lớn, cả thảy sáu
chiếc, màu xanh lá mạ, rất vừa mắt. Ly uống nước, tất cả cùng một kiểu
dáng, sáu chiếc mỗi cỡ, ba cỡ cả thảy đứng nghiêm như những chú lính
ngoan ngoãn phục tùng.

Ý nghĩ vẫn làm tôi cáu tiết cả tuần nay chợt nảy ra trong tâm trí. “Nghe

bảo là hôm trước anh với Fleur có đi cà phê với nhau,” tôi nói.

Ian nhìn lên. “Fleur là ai thế?”

Ian ơi, đừng nói thêm gì nữa. Câu hỏi đã được giải đáp. “Ừm… là

đồng nghiệp của tôi ấy? Mẹ trẻ của Tony Blair ấy? Cái cô dẫn anh đến buổi
leo núi ấy?”

“À phải rồi. Tôi nghĩ mình có trông thấy cô ta trong thành phố.” Ian

quay lại để tâm vào việc đong cà phê.

“Cho tôi nhìn quanh nhà một tẹo nhé?” tôi hỏi.

“Tự nhiên đi.” Có vẻ như anh thở dài.

Tôi lang thang ra phòng sinh hoạt. Trên mấy bức tường treo ba tấm ảnh

lớn, cùng một kích cỡ, cùng in trên nền trắng và được lồng trong khung đen,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.