Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 226

“Chỉ là… hình như cô đang nỗ lực rất nhiều cho một điều mà lẽ ra cô

không nên làm.”

“Nhưng anh thì làm sao biết được gì về tôi cơ chứ?” tôi nghiến răng

hỏi.

Ian nhún vai. “Tôi đã chứng kiến cô hành xử. Người phụ nữ luống tuổi

đứng xếp hàng tại Sở Giao thông Đường bộ. Cái anh chàng làm mọi thứ từ
tóc kia. Rồi mọi người trong nhà hàng Elements nữa. Người đàn ông đứng
tuổi trong buổi đi bộ leo núi hôm nọ. Cô thao túng, tác động lên mọi người.”

Tôi dằn tách xuống bàn, hả hê vì anh chủ nhà giật mình khi cà phê sém

sánh ra khỏi miệng tách. “Này Ian, tôi không thao túng người ta. Tôi dễ
mến. Vui vẻ. Thông minh và đáng yêu. Người ta thích tôi vì đấy là những
tính cách đáng được yêu mến. Đáng được yêu mến hơn nhiều so với cái
kiểu, ô, chẳng biết nữa, cái kiểu băng giá và khắc kỷ, phải không anh?”

Anh chỉ nhìn tôi, không chớp mắt, còn tôi thì không thể nhận biết được

là anh đang nổi điên lên hay đang thấy thú vị hay chỉ là không cảm giác gì
sất. Thật chẳng lường trước được, một cục nghẹn trồi lên trong cổ họng tôi.

“Tôi nghĩ mình nên quay về,” tôi vừa nói vừa đứng dậy. “Cảm ơn đã

mời cà phê. Ngon lắm. Còn nhà anh thì rất đẹp.”

“Lại thế nữa rồi,” Ian lẩm bẩm.

“Tôi chỉ là đang lịch sự thôi đấy Ian! Đấy là cách mẹ tôi đã nuôi dạy

tôi! Xin lỗi nhé nếu anh nghĩ tôi là thứ giả tạo thiếu chân thành!”

Ian nhanh nhẹn đứng lên, tiến về phía tôi một bước rồi dừng lại, cho hai

tay vào túi. “Tôi không nghĩ thế mà, Callie. Không nghĩ như thế đâu.” Anh
nhẹ lắc đầu. “Tôi chẳng biết vì sao chúng ta lại vướng vào cuộc nói chuyện
như thế này nữa.”

“Cả tôi cũng không,” tôi lầm bầm.

“Nghe này Callie,” anh lặng lẽ nói. “Tôi không có ý xúc phạm cô,

nhưng rõ là tôi đã làm thế. Ý tôi chỉ là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.