Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 227

Ánh mắt anh chuyển qua nhìn nàng chó, rồi nhìn lên giá sách. “Cô

không cần phải gắng sức đến thế đâu.” Anh ngừng lại, đoạn khó nhọc lắm
mới nhìn vào mắt tôi. “Ít nhất là với tôi, cô không cần phải thế.” Ố. Ồ.

Thốt nhiên nhận ra mình đang há hốc mồm, tôi ngậm ngay lại. Tôi phải

nói gì đây? Cảm ơn ư? Thôi đi ư? Tôi không phải có ý nỗ lực cố gắng gì, chỉ
là do tính cách thâm căn cố đế thôi ư? Sao cô không hôn anh ấy luôn đi cho
rồi?
Betty Boop gợi ý.

“Để tôi đưa cô về thuyền,” Ian đề nghị.

“Cũng được,” tôi yếu ớt đáp.

Chuyến đi quay lại cầu tàu dường như không dài như chuyến đi đến

nhà Ian. Bọn tôi không nói chuyện. Tôi vẫn còn đang cố suy nghĩ cho ra
những gì Ian vừa nói, nếu như thực là có ý gì khác. Anh hoàn toàn không
phải là loại người dễ hiểu thấu tâm can.

Mây đã kéo lại, mặc cho một vài vạt nắng vàng vẫn soi thấu xuống mặt

hồ. Mưa sẽ kéo đến chừng một giờ nữa thôi, nếu tôi nhận biết đúng các dấu
hiệu. Thực ra không phải trước đây tôi đã từng nhận biết đúng gì đâu.

“Thôi. Hẹn gặp lại anh,” tôi nói, mắt nhìn xuống thuyền.

“Ừ,” Ian đáp. “Cần tôi giúp không?”

A, đỏ mặt rồi đây. Thiệt là đáng tin cậy quá mà, hai bầu má của tôi ấy.

“Cần chứ,” tôi đáp. Ian chìa tay ra, tôi nắm lấy, và chắc chắn là cảm giác an
toàn hơn nhiều, bàn tay rắn rỏi, ấm áp đang nắm lấy tay tôi. Than ôi, vừa khi
tôi bước xuống thuyền, anh thả tay ra ngay.

“Tuần tới là hội chợ thú cưng,” tôi nhắc nhở. Ian đứng trên mỏm đá với

hai tay đút vào túi quần sau.

“Ừ,” anh đáp.

“Tôi sẽ… tôi sẽ gọi điện cho anh, nhưng mọi thứ gần như đã ổn thỏa

hết rồi,” tôi nói.

“Tôi tin chắc là thế,” anh nói, nhìn tôi bằng đôi mắt luống cuống xanh

biêng biếc kia. Nói gì đi chứ, tôi giục giã anh trong thầm lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.