Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 243

Khi chúng tôi đỗ xe vào xưởng Con Thuyền Noah, Ian lại cất lời, mặc

dù anh nhìn trừng trừng về phía trước. “Callie này,” anh mở lời, hít một hơi
thật sâu. Anh chẳng nói thêm, chỉ chầm chậm thở ra.

“Vâng Ian?” tôi khích lệ (một cách nhẹ nhàng, tôi nghĩ thế).

“Laura muốn tôi đến dự đám cưới cô ấy.” Anh quay sang nhìn tôi.

“À,” tôi nói. Anh không nói thêm gì khác. “Thế, anh có muốn đi dự

không?”

“Không,” Ian đáp. “Nhưng có lẽ tôi sẽ đi.” Anh cụp mắt nhìn xuống hai

tay.

“Thế anh cảm thấy thế nào khi đi dự đám cưới?” tôi hỏi, cố gắng sắm

vai chuyên gia tâm lý nghiệp dư.

“Vô cùng khó chịu, Callie à.”

Tôi khẽ bật cười, gần như ngạc nhiên trước câu trả lời thành thật. “Là

tôi, tôi cũng sẽ khó chịu vậy thôi,” tôi nói.

“Tuần tới đấy.”

“Vậy… sớm thật.”

Ian lại hít vào thật sâu, rồi dường như là nghiến cứng răng. “Cô đi cùng

tôi nhé?”

Trời đất! Rõ ràng tôi đã không lường trước việc này. À, tất nhiên là anh

sẽ cần bạn gái theo cùng! Nhất là (không phải là mèo khen mèo dài đuôi đâu
nhé) nhưng nhất là một người vừa xinh đẹp vừa duyên dáng vừa sở hữu
những đôi giày cực kỳ như tôi đây. “Dĩ nhiên, tôi sẽ tới!” tôi đáp. Chưa gì
tôi đã có thể tưởng tượng ra. Tôi sẽ lả lơi bên Ian, sẽ xinh đẹp tuyệt trần,
chúng tôi có thể khiêu vũ, mọi người có thể nhận thấy anh đã vượt qua quá
khứ… “Anh có thể bảo rằng tôi là bạn gái của anh, tôi là một đối tác hẹn hò
rất thú vị đấy, Ian ạ, và tôi sẽ…”

“Không!” Ian thốt lên, vẻ mặt hoảng hốt. “Tôi không muốn cô giả vờ

làm bạn gái tôi đâu,” anh nói có phần bình tĩnh hơn. “Tôi… thậm chí tôi còn
không muốn cô đến dự với tư cách là người đang cặp với tôi nữa kia.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.