Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 244

“Ơ,” tôi ỉu xìu. Kế hoạch kia thế là đi tong. Vậy anh muốn gì chứ, tài

xế ư?

“Chỉ đến như là… bạn tôi thôi.” Ian quay sang nhìn tôi, đôi mắt bình

thản.

Tim tôi chừng như ngừng đập trong một giây. Ôi. Không biết vì sao,

nói ra bởi người đàn ông này, cái từ ấy nghe thật trọng đại. Bạn của anh ấy.
“Được thôi,” tôi nói khẽ. “Tôi sẽ rất lấy làm hân hạnh.”

Ian cho tay vào túi áo lấy ra một mảnh giấy được gấp lại, đưa cho tôi.

“Nơi đấy chỉ ở ngay ngoài Montpelier thôi,” anh nói. “Chúng ta sẽ phải nghỉ
qua đêm, nhưng tôi sẽ trả tiền phòng cho cô.”

“Hoặc là chúng ta có thể ở chung phòng,” tôi vừa nói vừa liếc vào thiệp

mời. “Tiết kiệm chút tiền. Ta có thể tổ chức tiệc mời bạn đến ngủ qua đêm.
Kêu phục vụ phòng, xem phim, nhảy tưng tưng trên giường.”

“Tôi sẽ thanh toán tiền phòng cho cô,” Ian lặp lại, nhưng mà kia rồi, nụ

cười thấp thoáng trong mắt anh.

Tôi mở cửa xe. “Được rồi. Hẹn gặp anh tuần sau.”

“Mà này, tiệc ăn vận lễ phục đấy nhé.”

“Ôi, tôi thích lễ phục lắm!” tôi reo lên. “Tôi có chiếc váy đẹp nhất rồi!

Tuyệt quá! Chuyến này sẽ rất vui đây, Ian ạ!” Rồi, chợt nhớ ra là con tim
đáng thương của Ian chắc là đang tan vỡ khi vợ anh đang đắm say người đàn
ông khác, tôi vội vã nói thêm, “Thực ra thì, chuyến này sẽ chán ngắt, và sẽ
không vui chút nào cả.”

Ian đảo mắt nhìn lên. “Tôi biết là mình sẽ hối hận vì chuyện này mà,”

anh lẩm bẩm.

Tôi bước ra khỏi xe và chỉ tay vào Ian. “Anh sẽ chẳng hối hận gì đâu,

Ian ạ. Tôi đảm bảo đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.