Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 248

hai cô với lại… người phụ nữ kia ấy.” Anh nghiêm trọng nhìn tôi. “Chuẩn bị
tinh thần đi.”

Dave dẫn chúng tôi đến bàn, và còn chưa đến nơi, bước chân của tôi đã

chậm lại.

Cả bố và mẹ tôi đều mới hơn sáu mươi… Fred là do vỡ kế hoạch, sinh

trước sinh nhật lần thứ bốn mươi của mẹ tôi được một tuần. Nhưng ngay cả
nếu quay ngược thời gian về hai mươi năm… ngay cả như thế… thì người,
ơ, người bạn đặc biệt của bố tôi đây hẳn lúc đó phải là… ôi trời ơi… phải
già khú đế rồi. Nói thật chứ, bà ấy thậm chí trông như không còn sống nữa
kia.

Một bà già co quắp, nhỏ bé đang ngồi – trên xe lăn – giữa bố mẹ tôi.

Mẹ đang dùng khăn ăn chùi cằm cho bà ấy, còn bố thì đang vỗ về bàn tay
đầy đồi mồi của bà ấy. Mái tóc lơ thơ của bà ấy lay động trong luồng gió khi
chúng tôi tiến đến.

“Thế đếch nào lại thế được,” Hester nói bằng cái kiểu thì thào của riêng

chị, nghĩa là lớn hơn tiếng la lối một chút. “Ôi Chúa ơi, chị phải vào phòng
vệ sinh đây.” Chị tôi phóng đi, bỏ mặc tôi lại đấy.

“Callie. Lại đây ngồi cùng nào,” mẹ lên tiếng, nhìn tôi chằm chặp bằng

tia mắt sắc lẹm.

Miệng tôi ngậm cứng lại. Chắc hẳn là có lầm lẫn ở đây. “Ơ… con… à

thì! Chào cả nhà!” tôi đáp, luôn luôn là con gái cưng của bố khi cần phải tỏ
ra đàng hoàng. “Chào mẹ! Chào bố! Chào!” Tôi quay sang người khách lạ,
thực sự là bà ấy vẫn còn sống. “Cháu là Calliope Grey, con gái của bố
Tobias ạ.” Tôi chìa tay ra bắt tay bà ấy. Bà yếu ớt giơ tay lên, rồi buông
thõng tay xuống bàn, chẳng thể tìm đâu ra năng lượng để cố hơn thế nữa.

“Đây có phải là… bố mẹ có…?” tôi thì thào với bố mẹ.

“Cô bé nói gì thế?” bà lão nhỏ bé hỏi, giọng nói khọt khẹt thều thào.

Đây mà là người phụ nữ ấy sao? Trời ơi là trời!

“Callie là con gái tôi,” bố tôi nói lớn. “Callie này, đây là bà Mae

Gardner.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.