Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 249

“Rất vui được gặp bà ạ,” tôi nói dối.

“Ồ. Ta khỏe mà cháu.” Bà mỉm cười – không còn cái răng nào, tôi để ý

thấy thế, và cắn chặt môi mình. Tôi liếc sang mẹ. Mẹ lạnh lùng nhìn tôi, các
ý nghĩ trong đầu bà thật không thể nào đọc nổi.

“Nghe tin anh tôi vui lắm,” bà Mae nói, gắng gượng quay đầu về phía

bố tôi. “Thật sự thì tôi không nhớ anh là ai, nhưng tôi nghĩ đi ra khỏi nhà sẽ
dễ chịu lắm. Dầu sao thì phần lớn bạn tôi cũng đã qua đời hết rồi! Thằng
chắt của tôi lái xe đưa tôi đi. Nó vừa mới lấy được bằng lái! Nó lái rất cừ
trên đường đến đây. Không có tai nạn nào cả!”

“Tuyệt quá,” tôi nói sau một khắc im lặng, vì mẹ và bố tôi đang nhìn

nhau trừng trừng còn Hester thì rõ ràng là sẽ không bao giờ quay lại bàn này.
Y như rằng, chị đang vẫy vẫy tay chỉ vào điện thoại, vờ như đang có bệnh
nhân cần đến mình. “Cậu ấy có đang ở đây không ạ?”

“Ai đang ở đây hả cháu?”

“Cậu chắt của bà ấy.”

“Nó đang ngồi trong xe. Nó có món đồ nho nhỏ kỳ cục kia, như là cái

máy chụp hình biết nói hay là radio hay gì gì đấy. Nó có thể chụp hình bằng
thứ ấy! Rồi còn đánh chữ trên đấy nữa! Có phải là kỳ diệu quá không nào?”

“À vâng ạ,” tôi đáp. “Công nghệ hiện đại… thật kỳ diệu. Vậy chứ,

ưm… bà bao nhiêu tuổi rồi, bà Mae, nếu như bà không phiền cho cháu hỏi
ạ?”

“Ta được tám mươi lăm. Và ta có biết bố của cháu đây – là bố của

cháu, phải không nhỉ?” Tôi gật đầu. “Bọn ta quen biết nhau, ồ, cách đây
cũng khá lâu rồi! Bọn ta cũng được vui vẻ đấy chứ, phải không nào,
Lenny?”

“Là Tobias chứ,” bố tôi nhã nhặn chữa lại.

“Thế hả? Ta không biết tại sao ta lại gọi Lenny nữa. À phải rồi, ta có

người bà con tên Lenny. Ông ấy tham gia quân đội trong Thế chiến thứ hai,
ở vùng Thái Bình Dương, mà ta thường hay gửi bánh quy cho ông ấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.