Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 261

xe nên anh luôn ngồi phía trước. Như thế chừa lại Fleur, Mark và tôi trên
hàng ghế thứ hai, Mark ngồi giữa hai đứa con gái chúng tôi.

“Hôm nay là một ngày thú vị thật Mark à,” tôi nói. “Cảm ơn anh.”

“Phải, cảm ơn. Một ý tưởng tuyệt vời,” Fleur nhanh nhảu phụ họa.

Mark bỏ điện thoại vào túi. “Được ở bên những người đồng nghiệp thật

vui làm sao,” anh nói. Đôi mắt thăm thẳm của anh sượt qua mặt tôi, anh
nhoẻn cười nụ cười nửa miệng, rồi nháy mắt.

Mặt tôi ấm lên, và để giấu đi nét đỏ bừng, tôi quay đầu đi và nhìn ra

con đường Commonwealth. Mark tặc lưỡi.

Hai mươi phút sau, đầu của sếp tôi đặt trên vai tôi, mái tóc loăn xoăn,

mềm mại của anh làm má tôi nhột nhạt.

“Làm sao mà đám đàn ông có thể ngủ được bất cứ lúc nào, tại bất cứ

đâu, là điều tớ chịu không hiểu nổi đấy,” Fleur nói, dịch người đi. Xe tải
mini được gọi là mini là có lý do của nó.

“Cô ngồi sau đấy có ổn không thế, Callie?” Karen hỏi, liếc mắt vào

kiếng chiếu hậu.

Mọi người trong xe này đều biết về tình yêu đắm đuối của tôi. Mọi

người cũng rất tử tế không nói ra điều gì, mặc dù Fleur có nhướng mày.
“Không sao ạ. Nếu thấy mỏi thì tôi chỉ việc đẩy anh ta một phát thật mạnh
thôi mà,” tôi thoải mái trả lời.

“Anh thì anh sẽ đẩy anh ta một cú nếu anh ta cứ giữ Muriel quanh quẩn

bên mình,” Damien lầm bầm.

“Thôi đi,” tôi nói khẽ.

“Thật đấy chứ,” Damien nói, quay người trên ghế ngồi để thì thào. “Cô

ta thật là một con quỷ cái cứ tưởng mình quan trọng lắm.” Hai tai Fleur
dựng lên, cô nàng rướn người tới trước để nhập hội.

“Damien. Thôi đi,” tôi nói. “Nhỡ Mark nghe thấy lời anh thì sao hử?

Nhỡ Chúa trời nghe thấy lời anh rồi đánh dấu đen cạnh tên anh thì sao? Hiểu
không? Nên thôi đi cho.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.