Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 264

Ông nội gõ gõ, chửi thề, nhảy lò cò (hôm nay ông chỉ đi có một chân),

lại chửi thề. Lâu lắm rồi tôi mới phụ giúp ông việc trong xưởng, việc này
thật thú vị, mùi khói gỗ và cây tuyết tùng, ông tôi gật gù ưng ý, huýt sáo
không theo giai điệu nào. Ở đây thời gian dường như ngưng đọng, vì rất ít
thứ từng thay đổi trong bao nhiêu năm qua. Ngay từ khi chúng tôi còn bé,
ông nội đã đem chúng tôi ra đây lao động. Ông là một thầy giáo giỏi, ông
giảng giải các loại gỗ khớp với nhau như thế nào, tại sao ông lại thao tác
theo một cách nhất định nào đấy.

Tôi đã luôn cảm thấy an toàn khi giúp đỡ ông. Cả bây giờ vẫn vậy.

Tôi lại ngó qua đồng hồ. Mười hai giờ bốn bảy.

“Đi lấy cho ta cái kẹp cố định nào, cưng,” ông nội nói, tâm trạng ông

chẳng mấy khi tốt được thế này. Tôi đi đến bên bàn làm việc của ông, lục lọi
tung lên cho đến khi tìm ra cái kẹp, rồi quay lại.

“Okay, giữ cái này lại nào,” ông nội nói. Chúng tôi đang đứng hai bên

chiếc thuyền kayak, và vài phút sau, hai tay tôi râm ran như kim châm vì
phải giữ nguyên một vị trí. Khi đấy ông nội lại có một tấm gỗ nữa cần phải
được đánh nhẵn, thế là tôi làm theo. Một chốc sau, tôi lại liếc qua đồng hồ.
Mười hai giờ năm mốt. Nhưng thế này thì không ổn rồi.

“Ông ơi? Đồng hồ kia hư rồi phải không?” tôi hỏi, một lần nữa lại đang

giữ nguyên một mảnh gỗ tại chỗ.

“Ồ, phải rồi. Hư cũng được một thời gian rồi,” ông đáp.

“Mấy giờ rồi ạ? Cháu phải xếp đồ! Cháu thậm chí còn chưa tắm nữa!”

Ông lôi đồng hồ quả quýt ra. “Hai giờ kém năm.”

“Ông! Cháu phải đi đây! Ian sẽ đến đây trong năm phút nữa! Ông

không thể gọi cho Freddie bảo nó sang giúp được à?”

“Cô đâu thể ngừng ngang được, Callie! Ta làm gần xong rồi.”

“Cháu phải…”

“Im nào nhóc! Cô mà thả tay ra bây giờ, thì ta phải bắt đầu lại từ đầu,

mà cô đâu có muốn thế đâu, phải không nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.