Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 287

thành một món tráng miệng. Đuôi mắt anh nheo nheo đáng yêu, còn mặt anh
cũng không có quá nhiều nếp nhăn, và anh trông thật vui vẻ, thật ngọt ngào
trong bộ lễ phục ướt sượt của mình đến nỗi tôi hẳn sẽ cưới anh ngay lúc này,
nếu mà có một ông mục sư nào đó tình cờ tiện chân bước qua đây.

Tôi vén mớ tóc ướt ra sau tai. Tôi có cảm giác rất tuyệt về chuyện này.

Như là tôi sắp sửa được lên giường ấy, ôi phải rồi. “Hy vọng là em không
làm anh bị thoát vị đĩa đệm,” tôi nói. Thôi được, đấy không phải là câu bật
đèn xanh hay ho nhất, nhưng tôi vẫn còn hơi hụt hơi mà. Vì vừa mới được
ẵm vào đấy. Tôi có nói là Ian đã ẵm tôi vào đây, phải không nhỉ?

“Không, không đâu. Em không thể nặng hơn con chó bun tai cụp của

bà DeCarlos đâu, mà anh cứ phải bồng con chó ấy luôn.” Nụ cười của anh
rộng thêm.

“Ian, thôi đi. Em đang đỏ mặt đây này.”

Anh nhìn tôi. Vào môi tôi. Và tới rồi đây. Khoảnh khắc khi chúng tôi

thật sự phải nói đến chuyện đi về phòng của anh. Hay phòng tôi. Nếu như
chúng tôi phải làm gì đó sau nụ hôn trong xe kia. Như Chúa nhân từ đã biết,
tôi chắc như bắp rằng mình muốn như thế. Và đến tối hôm nay, những cảm
xúc rốt cuộc cũng có vẻ đã đến từ hai phía.

“Callie ư?”

Đầu tôi quay ngoắt lại, miệng há hốc.

Là Charles de Veers. Bố của Muriel.

“Chào ông de Veers!” tôi buột miệng.

“Thôi nào, cô đã nói sẽ gọi tôi là Charles cơ mà,” ông ta nói, tiến đến

ôm tôi thật chặt. “Cô đang làm gì ở đây thế, cô em? Muriel gọi cho cô à?”

Miệng mồm tôi há ra rồi ngậm lại cũng phải vài bận trước khi câu chữ

thực sự thoát ra được. “Tôi… tôi – ơ, ông Charles, đây là Ian McFarland.
Chúng tôi vừa đi dự đám cưới.”

Hai người bắt tay nhau. “Lúc trước chúng ta có gặp nhau rồi, phải

không nhỉ?” Charles hỏi. “Trong chuyến leo núi. Anh là bạn trai của Callie,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.