Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 290

người vào thứ Hai vậy.”

“Thế để khi khác vậy mọi người. Hai anh chị tối nay vui vẻ nhé.” Ông

de Veers, bặt thiệp và đầy vẻ thích thú, vẫy tay chào chúng tôi.

Ian dẫn tôi quành ra thang máy, tay anh ấm áp trong tay tôi. Ngay khi

đến thang máy, anh thả tay ra, khiến tôi nhận ra mình lạnh đến mức nào.
Anh nhấn nút, rồi đút hai tay vào túi.

Tôi hít một hơi sâu, đầu óc vẫn quay cuồng. “Quả là… ôi chao. Thế

giới nhỏ bé thật. Tiểu bang này nhỏ bé thật.” Tôi liếc sang anh bạn đồng
hành và cố sức trấn tĩnh lại. Ian không nhìn tôi, còn nụ hôn giữa chúng tôi
chừng như đã cách đấy một năm rồi.

“Ian này?” tôi hỏi.

“Vâng?”

“Ừm… tôi rất tiếc về chuyện vừa rồi. Về vụ gián đoạn ấy.” Chán thật.

Rõ ràng là tôi rất tiếc. Ngay khi ta nghĩ ta sắp đi đến được một nơi nào đấy,
thì một ổ voi vĩ đại mở ra trên con đường khốn nạn khiến cho trục bánh xe
của ta gãy tan tành.

Thang máy đến kèm theo một tiếng kính coong. “Mời cô vào trước,”

Ian chỉ nói có thế.

Phòng của chúng tôi ở tầng bốn, đối diện nhau. Tôi mở túi rút thẻ

phòng ra. Ian lấy thẻ phòng mình ra khỏi túi áo. Tâm trạng trong xe giờ đã
chết ngắc như con chồn cây nằm bất động bên vệ đường.

“Ian này,” tôi thốt lên. “Ừm… anh có muốn vào phòng không? Dọn

sạch tủ lạnh, hay cùng ăn một thỏi sô cô la Toblerone vậy? Hay có lẽ, à ừ…
trò chuyện chăng? Hay cả những chuyện khác nữa?”

Anh ngập ngừng, nhưng câu trả lời đã hiển hiện trên mặt. “Tôi rất cảm

kích vì cô đồng ý đi đến đám cưới của Laura, Callie ạ,” anh thận trọng nói,
“với lại cô cũng… giúp được nhiều. Nhưng có lẽ đây không phải lúc để ăn
sô cô la.” Anh ngừng lại. “Hay để cho bất cứ chuyện gì khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.