Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 293

“Callie này, tuần này cô sẽ làm gì?” Muriel hỏi, lừ mắt nhìn tôi cái nhìn

dòla-phán-xét quen thuộc. Cô ta đang mặc chiếc váy len trắng cho mùa
đông, thắt lưng màu đen to bản cùng đôi giày cao gót bằng da màu đen tinh
xảo đẹp tuyệt.

“Tôi đang làm trang web của bố cô và vài phần tải dữ liệu cho…” tôi

mở miệng.

“Làm ơn gọi công ty bằng tên,” cô ta nhẹ nhàng nói, tay đánh dấu điểm

gì đấy trong bản ghi chép. Damien khụt khà khụt khịt rồi quay trở lại săm
soi móng tay. Anh từng là người điều khiển các cuộc họp nhân viên trong
công ty chúng tôi nên giờ anh luôn thể hiện sự khó chịu ra mặt cho mọi
người biết bằng những tiếng thở dài sõng sượt cùng cái đảo mắt chán nản.

“Còn gì nữa không?” Muriel hỏi.

“Còn. Mẩu quảng cáo cho bệnh viện trên tờ Globe và xúc tiến ý tưởng

cho công ty xây dựng ở New Hampshrie,” tôi đáp. “Ngày mai chúng ta sẽ
bấm máy phần phân đoạn mùa thu cho nông trại Hammill, nên tôi cũng sẽ đi
sang đấy nữa.”

“Cô có thật sự cần phải đi không? Mark và tôi sẽ có mặt tại hiện

trường,” cô ta nói, ngước nhìn với nụ cười giả tạo.

Tôi liếc sang Mark, anh ta đang ngó ra ngoài cửa sổ. “À, vì tôi là người

đưa ra ý tưởng và viết lời thoại,” tôi bình thản đáp, “nên theo tôi là có đấy,
tôi cần phải đi.”

“Thôi nào, Callie,” cô ta đáp với giọng xoa dịu. “Cô đâu cần phải hằn

học làm gì. Mọi người đều đồng ý rằng mẩu quảng cáo của cô rất tuyệt. Tôi
chỉ không rõ rằng cô có cần thiết phải đi hay không, hay liệu thi thoảng cô
có thể ủy thác cho ai khác được không. Dầu sao thì,” cô ta nói thêm, “sếp
của cô sẽ có mặt tại đấy. Tôi đảm bảo là cô có thể tin tưởng khả năng phán
xét của anh ấy.” Nụ cười thiếu chân thành vẫn điềm nhiên trên mặt cô ta.

“Mark?” tôi hỏi.

Anh ta giật mình chú ý trở lại. “Ừm… à, ừ, thật ra thì, anh có thể cần

em ở đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.