Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 326

“THẾ RA ANH ĐANG HẸN HÒ VỚI NÓ,” vài ngày sau ông nội nói.

Chúng tôi đang dùng bữa tối sớm trước khi khởi hành đi đến buổi triển lãm
hồi tưởng về quá khứ của David Morelock.

“Vâng thưa ông,” Ian đáp.

“Với đủ dự định đáng trân trọng và những thứ vớ vẩn chứ gì?”

“Kìa Noah,” bà Jody nói với vẻ trách móc. Bà đã trở thành khách

thường xuyên của chúng tôi dạo gần đây.

Ian không nói gì, chỉ nhìn tôi. Đôi mắt anh nheo nheo, làm cho cái phần

đàn bà trong tôi quằn quéo vì hạnh phúc. Còn mấy tiếng nữa mới tới giờ đi
ngủ nhỉ?
Betty Boop băn khoăn. Còn nhiều lắm, tôi đáp.

“Anh phải đối xử với nó cho đàng hoàng,” ông nội bảo ban, chĩa nĩa ăn

của ông vào Ian. “Với lại không hôn hít gì trước mặt tôi đấy. Đây là nhà tôi.
Tôi có luật lệ của tôi, anh bạn trẻ à.”

“Ôi, làm ơn cho,” tôi nói. “Cháu cũng có luật của cháu nữa cơ, luật đấy

bao gồm không được sử dụng phòng tắm của cháu.”

“Cô có bao giờ xài cái bồn tắm ấy đâu,” ông nội nói, liếc mắt nhìn Jody

khẽ cười.

“Và từ giờ thì cháu sẽ không bao giờ xài nữa,” tôi đáp.

Jody bật cười. “Chúng ta nên chuẩn bị đi thôi chứ nhỉ? Ian này, buổi

triển lãm mở màn lúc mấy giờ thế?”

“Bảy giờ ạ,” Ian đáp. Anh nhìn sang tôi. “Cảm ơn về bữa tối nhé,

Callie.”

Tôi mỉm cười, với chân ra chạm vào chân Ian. Úi. Nhưng thay vào đó

lại là cái chân giả của ông nội, chuyển sang bên trái tí… đây rồi. Ian ít khi
được ăn bữa ăn gia đình. Tôi hy vọng sẽ thay đổi được điều đó.

CŨNG GIỐNG NHƯ BAO VIỆN BẢO TÀNG KHÁC, Bảo tàng Thủ

công Mỹ nghệ Hoa Kỳ mang trong mình chất tĩnh lặng và thiêng liêng.
Trong khu sảnh ngoài rộng lớn, một tấm ảnh đen trắng to tướng của ông
David Morelock được trưng ra, gương mặt đầy nếp nhăn của ông mải mê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.