Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 340

“Ian có bảo cháu rằng bác không thường quay về Mỹ,” tôi ướm lời.

Angie đi đến và trung thành ngồi kế bên tôi.

“Đúng vậy. Quá nhiều việc cần làm, mà thời gian lại eo hẹp, ngân sách

cũng eo hẹp để có thể gây quỹ cho các chương trình có thể cứu mạng người.
Thật đáng tiếc.” Bà nhìn quanh phòng. “Ian này, chỉ riêng chi phí cho con
chó của cháu thôi ấy mà, chắc là có thể nuôi sống được cả một gia đình
trong một năm đấy.”

“Cháu không tốn tiền mua Angie. Nó là chó bị bỏ rơi được cứu về,” Ian

đáp. “Cả chó nhà Callie cũng thế.” Anh liếc sang tôi khẽ cười.

“Anh nhận Angie về à?” tôi hỏi.

Ian gật đầu. “Tay chủ đầu của Angie đánh đập nó dữ lắm.”

“Mày tội nghiệp quá,” tôi nói với cô chó xinh đẹp. Angie ve vẩy đuôi.

Bác Jane chẳng bình luận câu nào.

“Anh Alé sao rồi ạ?” Ian hỏi. “Đã vài tuần nay cháu không có nói

chuyện với anh ấy.”

“Nó tuyệt lắm.” Bác Jane quay sang tôi. “Con trai của tôi đấy, Cassie,

là một bác sĩ trong một ngôi làng nhỏ ở Honduras. Cháu cũng nên đến thăm
đi Ian à.”

“Cháu đang định đấy chứ,” Ian đáp. Tôi nhìn sang anh, nhưng anh

chẳng nói thêm chi tiết gì. Rồi anh nói thêm vài câu bằng tiếng Tây Ban Nha
nhanh như gió – thật lạ lẫm khi nghe anh bật ra một thứ ngôn ngữ khác như
thế. Bác Jane trả lời, rồi Ian nói thêm vài câu khác. Tôi chẳng hiểu được gì
(vốn tiếng Tây Ban Nha ít ỏi mà tôi biết là từ phim hoạt hình Sesame Street
khi Josephine còn bé, và vì Ian lẫn bác Jane dường như không phải đang
đếm từ một đến mười, thế nên tôi mù tịt). Tuy vậy, tôi có nghe ra một chữ…
Callie. Tôi hy vọng là Ian đang chữa để bác mình gọi đúng tên tôi.

“Xin lỗi nhé,” anh nói nhỏ với tôi khi hai bác cháu nói chuyện xong.

“Ian này, thế còn… tên cô ta là gì ấy nhỉ… Laura thì sao?” bác sĩ

McFarland hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.