Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 342

“Không cần đâu,” bà vẫy tay và nói.

“Ừm… không cần gì ạ?”

“Không cần phải tâng bốc tôi đâu.” Miệng tôi há ra, nhưng bà lại nói

tiếp. “Nghe này. Tôi dám chắc là cô rất… đáng yêu và này nọ, nhưng nếu cô
đang muốn tìm kiếm lời chúc phúc từ tôi, thì cô sẽ chẳng có đâu. Tôi vẫn đặt
nhiều hy vọng vào Ian, bất kể những… lựa chọn của nó… cho đến tận thời
điểm này. Nó sinh ra không phải để làm bác sĩ thú y. Chắc chắn nó đủ thông
minh để làm bác sĩ thực thụ. Cho nên cô sẽ phải bỏ qua cho tôi nếu tôi muốn
nó thành đạt nhiều hơn nữa đấy Cassie. Nó có một sứ mệnh mà.”

“Là Callie ạ,” tôi nói, răng hơi nghiến lại. “Callie trong Calliope, một

nàng thơ của Homer. Cháu chỉ muốn nói rõ thôi.”

“Ừm.”

Tôi hít vào. “Bác và em trai có thân nhau không ạ?” tôi hỏi, tưởng rằng

thay đổi chủ đề sẽ không làm hại gì.

Bà đưa mắt nhìn tôi dò xét. “Khi còn bé thì thân. Lớn lên rồi thì không

thân lắm.”

“Hẳn là khó khăn lắm phải không ạ, nhận nuôi một đứa bé trai khi

mà…”

“Chẳng khó khăn gì đâu Callie. Ian không phiền nhiễu gì, còn

Alejandro, con trai của tôi…” tôi biết anh ta là ai rồi, thưa bà, tôi những
muốn thốt lên, nhưng cố giữ mồm giữ miệng lại “… thì lại đã gần trưởng
thành. Ian hòa hợp với mọi người và không bao giờ gây rắc rối gì.”

Tôi dư sức hình dung ra Ian khi còn bé, không gây rắc rối cho ai, cô

đơn với tâm hồn tổn thương sau khi bố mẹ qua đời, bỏ lại sau lưng mọi thứ
mà mình từng biết. Cổ họng tôi nghẹn lại.

Bác Jane thở dài nhấp thêm ngụm rượu. “Ai lại có thể tin rằng sau

những gì tôi đã chỉ dạy thì nó lại có kết cục tại đây chứ?”

Tôi liếc sang cánh cửa đang đóng kín của phòng bên hông. “Thưa bác

sĩ McFarland,” tôi dè dặt nói, “sau khi mất đi bố mẹ và, ừm… phải chuyển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.