Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 348

Liệu tôi có nên ở lại? Có vẻ như là không phải phép lắm nếu tôi bỏ đi

ngay lúc này, trong khi họ đang tìm đường đi trên Google. Vì tôi không rõ
mình nên làm gì khác, thế là tôi dọn bàn, quẳng miếng bánh mà bác Jane
không động đến vào thùng rác mạnh tay hơn cần thiết. Bỏ bát đĩa vào máy
rửa chén. Ian luôn bỏ mọi chiếc nĩa vào một ngăn chứa dao nĩa, tất cả thìa
vào ngăn kia, còn dao thì vào ngăn thứ ba… biết sao không? Tôi thì trộn lẫn
chúng vào nhau. Thế đấy. Tôi nuốt xuống cục nghẹn nước mắt mặn đắng
trong cổ họng. Lắng nghe hai người họ trò chuyện với nhau bằng tiếng Tây
Ban Nha. Hiểu rồi nhé. Chúng tôi không muốn cô hiểu chúng tôi đang nói
chuyện gì đâu.

Vài phút sau hai người quay trở lại phòng lớn. “Thôi, thật là vô cùng

thú vị khi được gặp cô đấy Callie,” bác của Ian nói như không có chuyện gì
xảy ra.

“Cháu cũng thế,” tôi đáp. Còn xa lắc mới đến thú vị.

“Cảm ơn cô đã nấu bữa tối.” Hình như bà không phải đang chọc quê

tôi.

“Không có gì ạ.”

“Cháu đưa bác ra xe nhé bác Jane.” Ian giữ cửa mở, hai người họ bước

ra ngoài. Tôi hít một hơi sâu, cảm nhận nước mắt đang làm mắt cay xè. Tôi
biết cơn tình cảm lâm li tiêu chảy của mình đang ở rất cận kề.

Từ ánh đèn trên nhà xe của Ian, tôi có thể trông thấy hai người họ, Ian

cao hơn bác mình dễ đến hai ba chục phân. Họ trò chuyện hai ba phút gì
đấy, rồi Ian ôm hôn bác mình, khi làm thế anh lại nhấc bổng bà lên một chút.
Bác Jane với tay lên vò đầu Ian, rồi vào trong chiếc xe thuê của bà mà lùi
lại, bánh xe bà nghiến lạo xạo trên lối xe rải sỏi.

Ian im lặng như tờ khi quay trở vào nhà. Nàng chó của anh, cảm nhận

được tâm trạng chủ mình, nên đã lỉnh vào phòng bên. Tôi ước gì mình có
thể đi theo nó.

“Vậy đấy,” tôi vừa nói vừa nuốt khan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.