Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 373

“Cảm ơn anh,” tôi nói, anh thì quá ấm áp và rắn rỏi lẫn dịu dàng khiến

cho nước mắt một lần nữa sánh tràn mắt tôi.

“Em có muốn nói chuyện không?” Ian hỏi.

“Em chỉ muốn đi nằm thôi,” tôi nghẹn ngào, mặt vùi sâu vào ngực anh.

“Được rồi em yêu,” anh nói. Trước đây Ian chưa từng gọi tôi bằng gì

khác ngoài Callie, nên điều này càng khiến tôi khóc dữ dội hơn. Ian đóng
cửa lại, nói đôi ba lời dỗ dành với Bowie, rồi dẫn tôi lên lầu, đi đến đâu anh
tiện tay tắt đèn đến đấy. “Em có cần đánh răng hay gì không?” anh hỏi.

“Không ạ,” tôi nấc lên. “Em xong xuôi hết rồi.”

Ian quẳng hết mấy chiếc gối ôm be bé của tôi sang một bên giường rồi

lật chăn. “Vào giường đi em,” anh nói, và tôi làm theo, đột nhiên cảm thấy
thật nặng nề mỏi mệt.

Ian kéo chăn phủ đến tận cằm tôi, rồi cúi xuống hôn lên tóc. Tôi nắm

lấy tay anh, anh ngồi xuống bên mép giường, ngón tay cái của anh nhẹ
nhàng ve vuốt mu bàn tay tôi, thế là một ý nghĩ ùa về trong tôi rằng Ian sẽ là
một người chồng tốt, một người cha tốt, một người tốt theo đủ mọi mặt.

“Em rất tiếc về chuyện tối qua,” tôi thì thầm.

“À,” anh vừa nói vừa vuốt mượt tóc tôi. “Con tim em đã làm điều đúng

đắn, anh nghĩ thế. Anh cũng xin lỗi em.” Anh nhìn xuống tấm chăn, dõi mắt
theo một mảnh vải trang trí. “Bác Jane sẽ không bao giờ dễ tính đâu, Callie
à.”

“Em đoán thế,” tôi nói.

“Vậy tụi mình giải quyết xong chuyện ấy chưa?”

Tôi gật đầu.

“Anh cứ tưởng tối qua em chia tay anh rồi chứ, khi em bỏ đi ấy,” Ian

nói mà không ngước nhìn lên.

Hơi thở tôi nghẹt đi. “Ôi không đâu Ian. Chúng ta chỉ… chúng ta chỉ

cãi nhau thôi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.