Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 384

thân ái. Một nỗi hoài thương nhói lên trong tim tôi. Không phải dành cho
anh chàng Mark… mà là chút chút cho sếp Mark.

“Chào mọi người!” tôi vừa nói vừa vẫy vẫy tay.

Người vừa đi qua khỏi quầy bán vé nho nhỏ là Fleur, vừa đi vừa hút

thuốc, có thể cô là người cuối cùng trong tiểu bang đáng yêu của chúng tôi
còn hút thuốc nên đã nhận được vài cái trừng mắt lẫn mấy tiếng ho khan giả
vờ. Karen giật phăng điếu thuốc khỏi tay Fleur và dúi xuống đất, tôi không
nhịn được cười.

Và Mark đây rồi. Gương mặt anh ta sáng bừng lên khi nhìn thấy tôi.

Tôi đã không gặp anh ta kể từ đám tang ông tôi, nhưng rồi tôi sẽ phải sớm
quay lại văn phòng thôi. Để thu dọn đồ đạc, nhận tiền nghỉ phép và mấy
chuyện tương tự.

“Chào Callie,” anh ta nói. “Em khỏe không?” Mark quỳ xuống vuốt ve

Bowie, con này liếm lại tay anh ta với vẻ hàm ơn.

Tôi mỉm cười lại với anh ta, dè dặt thôi. “Em khỏe ạ. Anh thì sao?”

Mọi người còn lại trong nhóm bủa quanh lấy chúng tôi.

“Chào bạn hiền,” Fleur nói thêm.

“Bọn mình nhớ cậu lắm đấy,” Leila nói. “Văn phòng thật sự là…”

“… không được như xưa. Không vui bằng,” Pete nói nốt câu.

“Và không còn ai nướng bánh nữa,” Karen lẩm bẩm. “Quả thật bọn này

rất nhớ cậu.”

“Cả khách hàng cũng thế,” Damien nhấn mạnh. “Công ty mất đi ba

khách hàng kể từ lúc em bỏ đi.”

“Phải rồi, nhưng không có gì phải lo,” Fleur nói. “Dầu sao thì mấy

khách hàng đó cũng gần như xong hết việc rồi.” Tôi thắc mắc không biết
Fleur có được thăng chức giám đốc sáng tạo khi tôi ra đi không nữa. Khả
năng cao hơn là Muriel sẽ đảm nhận chức vụ đấy. Mà nhân nhắc đến công
chúa băng giá thì…

“Muriel đâu?” tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.