Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 385

Một sự im lặng đổ xuống. Im lặng gượng gạo. Pete và Leila đưa mắt

nhìn nhau, Fleur thì nhướng mày. Bowie ngã lăn ra đất nằm ngửa tênh hênh
mời mọc kẻ chiếm hữu đầu tiên.

“Callie này, đi dạo với anh đi,” Mark vừa nói vừa nắm lấy tay tôi. “Bọn

mình cần nói chuyện.” Bowie phải nhảy bật dậy – tôi đang cầm dây buộc
nên nó chẳng còn lựa chọn nào khác – rồi lững thững đi bên cạnh tôi khi
Mark dẫn tôi đi xa khỏi quán nướng Lions Club.

“Chào Callie!” Jody Bingham gọi lớn, bà đang đứng trong hàng người

mua bánh mì kẹp.

“Chào Jody!” tôi chào lại. “Bà khỏe không ạ?”

“Cũng khỏe, cảm ơn nhé,” Jody đáp. Chúng tôi đã lên lịch cùng đi ăn

trưa vào tuần tới. Hội những người phụ nữ của Noah.

“Biết sao không Callie? Con lộn mèo được rồi này!” Hayley McIntyre

phô diễn kỹ năng của mình ra, tôi giằng tay ra khỏi tay của Mark để vỗ tay
tán thưởng.

“Tuyệt quá cưng ạ,” tôi bảo con bé.

“Con biết mà!” Hayley xác nhận, rồi chạy về phía gia đình mình.

“Chúng ta có thể đi tiếp được chưa?” Mark hỏi, giọng có vẻ bồn chồn.

“Chuyện gì vậy Mark?” tôi hỏi. “Mà tại sao chúng ta phải đi mãi tận

đây thế?”

“Anh muốn nói chuyện được riêng tư.”

Chúng tôi đi đến sân cỏ phía sau thư viện, hôm nay thư viện đóng cửa.

Cỏ vẫn còn xanh, vài chiếc lá vẫn còn bám lại trên những cành táo tây mọc
bao quanh sân. Khi còn bé tôi thường đến đây đọc sách sau giờ học, ước ao
mình là cô bé Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh, hay là Jane Eyre. Một băng
ghế đá để tưởng niệm một người khách lâu năm nào đó đứng trông xuống
dòng sông đang rì rầm róc rách chảy qua.

“Ngồi đi em,” Mark nói. Tôi làm theo, Bowie phủ phục dưới chân tôi,

cuộn mình thành quả bóng tròn. Băng ghế cứng đờ lạnh lẽo, dù là có ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.