Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 386

nắng mặt trời, còn tôi thì sốt ruột bồn chồn, không chắc là mình có muốn ở
đây không nữa.

Mark không ngồi xuống cùng tôi. Anh ta đứng đấy, hai tay chống hông,

thở hắt ra và nhìn lên trời.

“Nói đi Mark,” tôi bực dọc thốt lên. “Dù sao thì anh lôi em ra đây cũng

phải có lý do chứ.”

Anh ta nhìn xuống tôi. “Phải rồi. Thôi được, trước hết nhé, Muriel đi

rồi.

Nên em phải quay lại làm việc.”

“Gì cơ?” tôi buột miệng.

“Cô ấy với anh hết chuyện rồi. Không hợp.”

“Oa.” Tôi ngừng lại. “Cô ấy có đến đám tang ông Noah mà.”

“Phải, thế rồi cô ấy bỏ đi ngay sau đấy.” Miệng Mark mím lại thành

một đường thẳng, hai vai cứng nhắc. “Khách hàng BTR đi theo cô ấy luôn.”

“Em không biết phải nói sao đây Mark.”

“Cứ nói là em sẽ quay lại làm việc. Em muốn anh phải lựa chọn, thế là

anh đã chọn rồi. Anh đã chọn em.”

“Em không có… em không rõ anh đang nói gì đây.”

Mark lùa tay qua mái tóc đen, đoạn nặng nề ngồi phịch xuống cạnh tôi.

Hai vai anh sụm xuống, anh quay sang nhìn vào mặt tôi. “Callie này, cái
đêm ông Noah qua đời em đã nói vài điều. Và anh đã lắng nghe, được chứ?”

“Ừm… hình như là không, vì hôm ấy em đã thôi việc mà. Em sẽ không

quay lại đâu Mark.”

Nhưng bỗng Mark cầm lấy tay tôi và nhìn trân trân vào đấy. “Callie

này, ước gì anh có thể quay ngược được thời gian…”

“Như lời bài hát của Cher ấy hả,” tôi không thể không nói chen vào, rụt

tay mình về khoanh chặt vào lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.