Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 51

là nó không có ham muốn, và rõ ràng bác sĩ McFarlanđ đây đúng là kiểu nó
yêu thích. Chú chó của tôi không nhúc nhích gì, chỉ nằm phưỡn ra đó, tơ hơ
“khoe hàng”.

“Nó ăn phải gì vậy?” bác sĩ hỏi.

“Ừm, hình như là tờ báo thì phải? Nhưng nó làm thế luôn ấy mà. Chắc

nó ổn thôi.”

“Cô nên cất báo ở chỗ nào cẩn thận hơn chứ.” Anh ta ghi chú gì đấy

vào bệnh án – Chủ tồi, tôi hình dung là thế – đoạn ngước lên nhìn tôi. Đúng
vậy. Mặt đầy vẻ chê trách. “Nó đang phản ứng thế nào?”

Hứng tình chăng? “À ừ… nó cảm thấy, thật ra thì, hình như nó hơi…

à… hơi rầu rĩ chăng? Không tỉnh táo chăng? Cho nên…” Tôi mỉm cười yếu
ớt. Rừừừừừ! Bowie cất tiếng, đuôi ve vẩy.

Bác sĩ thú y liếc qua Bowie, rồi ném cho tôi cái nhìn ẩn chứa vô vàn

hoài nghi.

Tôi nuốt khan. “Tôi chỉ nghĩ rằng, anh biết đấy, kiểm tra lại con chó

của mình cũng đâu sai trái gì, xem thử mọi chuyện có ổn không thôi. Dường
như nó hơi… chán chường.”

Bowie lại tưởng điều này như là dấu hiệu để nó đứng phắt lên theo kiểu

lanh lợi nhanh nhảu mà giống chó Eskimo có được. Nó nhìn tôi trân trân
bằng cặp mắt hai màu khác nhau đang mở lớn, đầu nghiêng nghiêng rồi ẳng
lên một tiếng, như thể đang nói rằng, Rồi sao? Rồi sao nữa? Chuyện gì xảy
ra tiếp vậy mẹ? Con thích câu chuyện này lắm! Trong này có mùi thơm quá
đi! Con ăn chút thịt được không?

“Nó có vẻ chán chường à,” bác sĩ McFarland lặp lại.

“Mất hứng. Nó có vẻ mất hứng.” Tôi nhìn xuống sàn nhà.

Bác sĩ thở dài, đoạn đặt bệnh án xuống quầy. “Cô Grey này,” anh ta

nói, khoanh tay lại và trao cho tôi toàn bộ uy lực của cái trừng mắt lạnh lùng
vùng Bắc cực. Anh ta ngừng lại trong giây lát. “Cho phép tôi chia sẻ đôi
chuyện với cô. Tuần này cô là người phụ nữ thứ tám đến đây với lời than
phiền mơ hồ liên quan đến vật nuôi ăn phải thứ gì đó không nên ăn.” Anh ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.