Ý TRUNG NHÂN TÌNH CỜ - Trang 87

của cô giờ đang phát huy hết sức mạnh rồi đây. Tôi đồ là cô đang muốn tám
chuyện.

“Đây là công ty của Mark mà,” tôi vừa bình thản đáp vừa quay người

khỏi máy tính. “Và tớ chắc là Muriel sẽ…” Tôi chợt ngưng lại. “À thì, cô ấy
sẽ nắm bắt kịp thôi. Hiển nhiên là bố cô ấy muốn cô ấy có mặt trong vụ
này.”

“Callie này,” Fleur thì thầm. “Đến tớ còn có nhiều kinh nghiệm hơn

Muriel đấy.” Ngữ điệu đã biến mất tăm, để lộ ra bóng dáng vùng New York.
Sự thật lộ diện. “Chỉ bởi vì bố tớ không sở hữu một công ty không có nghĩa
là tớ phải nhận lệnh từ con quỷ cái lãnh cảm thiếu hiểu biết kia.”

“Nghe này,” tôi nhỏ nhẹ bảo, “đừng có như thế chứ. Cậu cứ làm việc

mình cho đàng hoàng và tin tưởng rằng Mark sẽ giải quyết mọi chuyện thôi
mà.”

“Con quỷ đấy được trả lương còn cao hơn tớ. Nói thật ra là còn cao hơn

cả cậu nữa đấy. Karen bảo với tớ thế.”

“Lẽ ra Karen không nên…”

“Thôi được, thôi được rồi, không phải Karen nói với tớ. Tớ chỉ tình cờ

trông thấy vài thứ giấy tờ khi vào phòng cô ấy vì việc khác.” Fleur thở dài.
“Tớ nghĩ là cậu cần phải biết. Cậu với Mark từng là… thôi. Sao cũng được.”

Ngữ điệu đã quay trở lại. Tôi liếc qua đồng hồ đeo tay. “Fleur, tớ phải

chạy đây. Xin lỗi nhé. Tớ phải dùng bữa trưa với một người.”

“Ôi phải rồi!” Fleur đáp. “Cái kế hoạch ấy!”

“Kế hoạch nào cơ?” tôi vừa hỏi vừa đóng một tập tin trên máy tính lại.

“Kế hoạch khiến Mark phải lồng lên vì ghen ấy mà!” Fleur hào hứng

thì thầm.

“Ồ, tớ thật tình sẽ không…”

“Thôi thôi, không cần phải giải thích gì đâu! Tớ sẽ tiễn cậu ra cửa nào.”

Thở dài sườn sượt – Fleur có thể hơi quá quắt tí – tôi vơ lấy túi xách và

hai chúng tôi bước ra sảnh ngoài, nơi Mark đang ký gì đấy cho Damien.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.