YÊU - Trang 125

Trong bốn người con, Hòa tin ở Diễm nhất, vì Diễm chín chắn, sâu sắc.
Nhưng bà cũng hiểu lòng con bà hơn ai hết và bà biết không dễ dàng gì mà
Diễm có thể quên được Đạt. Cho nên khi thấy Diễm đề nghị được gặp Đạt
trước khi chính thức nhận lời lấy Khải, bà không khỏi lo nghĩ, sợ những
biến cố bất thường có thể xảy ra. Như đoán biết những băn khoăn của mẹ,
Diễm từ tốn nói với mẹ:
- Mẹ không muốn cho con gặp ông ấy tức là mẹ chưa tin ở con, chưa hiểu
con. Con đã thưa với mẹ, việc con nhận lời lấy anh Khải không phải là một
hành vi hy sinh. Và con quyết tâm sẽ tìm thấy hạnh phúc với anh Khải...
Như vậy thì không có lý gì mà con lại sợ không dám gặp ông Đạt...
Con trốn tránh không dám gặp thì tức là con còn “tiếc” ông ấy—như lời mẹ
đã nói—Nếu con còn tiếc...
thì làm sao xây dựng hạnh phúc với người khác!
Diễm nói rất hăng, tuồng như không những nàng cần đánh lừa mọi người,
nàng còn tự đánh lừa mình hơn hết...
Vì có tự dối được mình, tự đánh lừa được mình thì nàng mới có đủ điều
kiện đề hưởng...
hạnh phúc. Nhưng Uyển đã mỉm cười—cái mỉm cười hơn tàn nhẫn—nói
với em:
- Em lý luận hay lắm...
Ngay lúc đó, người đày tớ gái vào nói cho Diễm biết là có một cô muốn
gặp Diễm, đang ngồi đợi ngoài phòng khách...
Diễm chau mày:
- Đứa nào mà lại đến chơi giờ này?
- Cô này chưa tới đây lần nào, cô bảo có chuyện cần muốn gặp cô Diễm và
chỉ xin cô ba phút thôi!
Diễm vội đứng dậy, hấp tấp đi ra, vì đột nhiên Diễm linh cảm người khách
lạ chỉ có thể là người của Đạt sai đến. Diêãm đoán gần đúng, vì người
khách lạ chính là Trang, nhưng Trang đến không phải là do Đạt sai đến mà
là do Trang tự động tìm gặp Diễm...
Số là, mười phút sau khi Diễm trao cái thư cho Đạt rồi bỏ về, thì Trang
cũng tới thăm Đạt. Mãi gần mười hai giờ trưa, Trang mới ngủ dậy, thấy nhớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.