YÊU - Trang 127

Trang toan hôn.
Trang bình tĩnh gỡ thoát khỏi vòng tay của Đạt, ngồi dậy, bình tĩnh bảo
Đạt:
- Anh quên em là em nuôi của anh sao...
Lúc khác, anh hôn em thì chắc em cũng chả tiếc gì. Nhưng bây giờ...
bây giờ mà anh muốn dùng em lầm vật giải khuây để quên con bé con nhà
quí phái nó đá đít anh...
thì xin lỗi anh, em tuy là con đĩ, cũng không thể nào chiều anh được.
Nói xong, Trang đi ra phía “đi văng” ngồi xuống, gương mặt không vui...
Cái giọng chua chát của Trang làm Đạt hối hận về cử chỉ của mình:
- Trang giận tôi đấy à!... Kể ra tôi cũng bậy quá! Đạt vụng về xin lỗi, khiến
Trang cười buồn, nói với Đạt:
- Nhưng anh đã ăn gì chưa, em tính đến mời anh đi ăn!
- Chưa ăn gì cả...
Nhưng mặc quần áo đi ra phố, lúc này anh ngại quá. Giá Trang thương anh,
ra tiệm, mua cái gì, mang vào cho anh ăn với thì ơn em quá!
- Cũng được. Để em đi cho.
Trước khi ra cửa, Trang còn quay lại hỏi Đạt:
- Anh có muốn, em qua nhà cô Diễm, mời cô ấy lại với anh không?
- Để làm gì?
- Cho anh đỡ khổ!
- Thôi em tha cho anh!
Tưởng Trang nói trêu Đạt, ai ngờ khi ra tới đường, cái ý nghĩ tìm đến nhà
Diễm vẫn không ngớt ám ảnh Trang và Trang tự nhủ: “Ừ sao mình không
tạt qua nhà cô ả, xem mặt mũi cô ả ra sao, hành tội cho nó một mẻ, rồi về
báo tin cho Đạt hay, để Đạt đừng coi thường ta nữa”!
Thế là, trước khi đến tiệm mua món ăn, Trang bảo người tài xế taxi chạy
thẳng tới nhà Diễm, vì nàng đã hỏi thăm Tuấn, biết địa chỉ nhà Diễm...
...
Gặp Diễm, Trang soi mói nhìn Diễm, nàng cố làm ra vẻ lịch sự mà giọng
nàng vẫn nhiễm đầy khiêu khích:
- Thưa cô, tôi hỏi cô Diễm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.