YÊU - Trang 147

- Nhất định rồi!
- Vậy để anh đi lấy giá vẽ. Em sửa soạn đi.
- Em chả cần sửa soạn gì cả...
Nàng nói những lời gần như thản nhiên trong khi lòng nàng tê tái, muốn ôm
lấy Đạt, hòa nước mắt cùng khóc...
Còn Đạt thì cho đến giờ phút này, giờ phút vĩnh biệt này, Đạt vẫn chưa
hoàn toàn chịu tin là Diễm sẽ thực sự giã từ chàng để lấy người khác. Cho
nên cái tâm trạng của Đạt khi sửa soạn dụng cụ vẽ, vẫn chưa phải là cái tâm
trạng của kẻ tuyệt vọng.
Nhưng khi ngồi trước giá vẽ, nhìn vào đôi mắt cố mở to để nước mắt khỏi
trào ra của Diễm, nhìn vào đôi mắt não nùng như muốn tan ra thành lệ của
Diễm, trong giây phút đó, con người si tình của Đạt hầu như bị con người
nghệ sĩ lấn át, khiến Đạt chưa kịp cảm thấy đau xót tuyệt vọng mà chỉ nhìn
thấy cái đẹp mông lung phù du của đôi mắt. Đạt cảm thấy cần phải ghi
ngay lên khung vải, cái ánh biệt ly đang dâng lên khóe mắt người yêu!
Con người nghệ sĩ trong Đạt bừng dậy, và Đạt say sưa vẽ, hằn học, mải mê,
vẽ...
Đạt mất hết cả mọi ý niệm về không gian, về thời gian. Trước mắt Đạt, chỉ
có đôi mắt mở to, thăm thẳm, và cái ánh biệt ly huyền ảo như nắng chiều,
rọi vào tâm hồn Đạt.
- Có đủ ánh sáng không anh?
- Anh không cần ánh sáng.
...
Khi khuôn mặt Diễm hiển hiện trên khuôn vải, thực hơn cả khuôn mặt
“bằng xường, bằng thịt” của Diễm, thì trong một thoáng giây, Đạt không
những thấy buồn mà còn thâm tâm hồn tràn ngập một niềm vui kỳ lạ, niềm
vui của kẻ nghệ sĩ không phân biệt nổi mộng và thực, thực và mộng:
- Bây giờ đến vai và ngực...
Em không thể cho anh vẽ cái ngực để trần của em sao?
Đạt hỏi bằng giọng cuồng tín của một họa sĩ hơn là giọng si tình của một kẻ
mê gái, nhưng Diễm chớp mắt thở ra, lắc đầu.
- Em không thể chiều lòng anh, như em đã hứa sao? Anh có yêu cầu điều gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.