YÊU - Trang 192

Nói thế thì anh hiểu, và anh nên để em kính anh, thương anh, chứ anh đừng
làm cho em ghét anh. Anh về đị..
Biết là không thể lay chuyển nổi Trang, Khải tần ngần nhìn cái ngực trắng
nõn nà của Trang, không biết nói gì, chỉ thở dài và chàng nghĩ đến cái cảnh
cô đơn của mình đêm nay, không có vợ bên cạnh, mà cũng không có
Duyên, nhất là không có Trang...
thì Trang hầu như đoán biết những ý nghĩ của Khải, dịu dàng cầm lấy tay
Khải, xiết thật chặt, và nàng đứng sát bên Khải, cái ngực căng phồng chỉ
phủ một làn áo lót cánh mỏng, vô tình hay hữa ý, chạm cả vào ngực Khải,
để thủ thỉ bên tai Khải:
- Em biết là lúc này anh cô đơn lắm! Nhưng sống là cô đơn anh ạ! Em là
con gái, em nằm một mình trên cái giường này, trong cái phòng “bin đinh”
trơ trọi này bao nhiêu đêm, mà em vẫn chịu được, huống hồ anh là con trai
có nghị lực, thì đã lấy gì làm khổ sở. Anh về đi, chóng ngoan...
Khải đành ngoan ngoãn rút lui, và đêm đó, Khải nằm mộtmình, không nghĩ
đến người vợ mới cưới được năm tháng, lúc này đã trở thành “cũ” đối với
chàng, không nghĩ tới Duyên đã cho chàng hưởng một đêm xác thịt tơi bời,
mà chỉ bị rày vò bởi hình ảnh quyến rũ của Trang, vừa dễ dãi, vừa khó
khăn, vừa thân mật, vừa cao kỳ, vừa lẳng lơ, vừa đoan trang...
Diễm đang ngồi nói chuyện với Uyển thì Huyền đi dạy học trở về. Huyền
có vẻ uể oải, bơ phờ. Nàng vứt cái cặp sách vở lên ghế, ngồi xuống bên
cạnh Diễm, thở rạ..
Diễm ân cần hỏi em:
- Nhọc mệt lắm hở em?
Huyền lắc đầu:
- Kể ra thì dạy học cũng chả lấy gì làm nhọc mệt, nhưng phải đối phó cực
quá.
- Đối phó với ai?
- Đối phó với đủ mọi người, từ ông giám đốc đến các bạn đồng nghiệp!
Rồi Huyền kể cho hai chị nghe chuyện ông giám đốc trường Huyền, lăng
xăng, bao vây Huyền và Huyền biết trước thế nào một ngày kia, ông cũng
“tống tình” nàng. Huyền lắc đầu nói với hai chị:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.