YÊU - Trang 202

“Nếu mình lại chịu thua Diễm một lần nữa, nhận lời giúp đỡ nó thì mình sẽ
sống với ai, sẽ cô độc suốt đời sao”. Đạt nghĩ vậy, nhưng nhìn khóe mắt
rưng rưng của Diễm, Đạt lại buột miệng nói:
- Vậy Diễm muốn tôi giúp Diễm cách nào?
Diễm ngước mắt nhìn Đạt, nở một nụ cười rất tươi qua làn nước mắt, nụ
cười não lòng của những người đàn bà biết cười trong tiếng khóc, khóc
trong tiếng cười:
- Vậy thầy nhất định giúp đỡ em chứ?
- Nhất định.
- Thầy thành thực chứ?
- Thành thực.
Diễm sung sướng, hồn nhiên nắm lấy tay Đạt, tưởng chừng chưa bao giờ
Diễm gục đầu vào ngực Đạt để khóc như ở “Ao Bà Om”, khiến Đạt bấn
loạn, bực bội tự hỏi: “Thế là cái gì? Diễm thành thực coi ta như chú, hay
đóng kịch? Diễm quên hết cả quá khứ rồi chăng? Đàn bà! Trời ơi! Ai mà
hiểu nổi họ”. Chàng nghĩ bụng: “nếu lúc này, mình ôm đại Diễm mà hôn,
biết đâu Diễm chẳng bằng lòng”. Nhưng chàng nghĩ một đàng, chàng lại
làm một nẻo, chàng thấy Diễm nắm tay mình thì chàng nghiêm nét mặt,
đạo mạo như chú ruột nói với “cháu”, một giáo sư hỏi một đứa học trò:
- Vậy Diễm muốn “thầy” giúp những gì?
Đạt bất giác thốt ra tiếng “thầy” mà từ lâu chàng không xài, Diễm càng tin
chắc là Đạt thành thực và nàng chỉ biết cười thật tươi, ngước mắt cám ơn
Đạt, trong khi Đạt tự nhủ: “chết rồi! Mình sống thực cái vai trò mà mình
đang đóng mất rồi”...
Đạt bèn nhắc lại câu mình vừa hỏi, nhưng lần này thì không đưọc tự nhiên
như lần đầu:
- Vậy Diễm muốn “thầy” giúp gì?
- Thầy cho em gặp cô Trang!
Đạt hơi sững sốt:
- Gặp Trang? Để làm gì?
- Nếu không có sự giúp đỡ của cô Trang thì việc của em sẽ không thành. Vì
hiện nay, anh Khải đang mê Trang. Chỉ có Trang mới làm cho anh Khải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.