YÊU - Trang 219

người bạn mình, vừa là học trò cũ của mình, và phải đợi người thiếu phụ đó
gián tiếp giảng cho một bài học về hạnh phúc, về tình yêu, mới nhận thức
nổi sự sa đọa của tâm hồn mình...
Nhưng, không hiểu sao, Đạt thấy ngại, không muốn kể lể và chàng hỏi lại
Tuấn:
- Riêng anh thì anh có cảm thấy càn phải tự cứu bao giờ không? Anh có tin
tưởng thực sự Ở cái chủ nghĩa “bịp” của anh không?... Tôi vẫn cho rằng,
sống ở đời, ai muốn tin gì thì tin, miễn là mình thành thực tin ở điều mình
nghĩ...
Cái điều mình tin, dù có tầm bậy, dù có láo lếu như chủ nghĩa cờ bạc bịp
của anh, nhưng nếu anh tin thực thì ít nhất anh cũng còn lýdo đề sống...
Nhưng liệu anh có tin thực hay cũng tin “giả” nốt...
hả anh?
Tuấn lắc đầu cười:
- Có lúc thì tôi tin thực tình, nhưng thú thực với anh, có lúc tôi...
tin không nổi mình...
Đạt đỡ lời Tuấn:
- Vậy mà anh còn định kéo cả Uyển vào tổ chức của anh nữa! Có phải anh
định giao cái sứ mệnh “cõng bê” cho Uyển phải không?
Tuấn gật đầu...
Tự nhiên Đạt thấy buồn thấm thía và chàng cảm thấy rõ rệt trách nhiệm của
chàng: chính vì chàng yêu Diễm, nên lúc này chàng không can nổi, khuyên
nổi Uyển. Không còn ai tin ở lòng cao thượng của chàng nữa! Chàng tự
nhủ: “Nếu Uyển hư hỏng, chính là vì ta đã yêu Diễm”...
Đột nhiên, Đạt nói với Tuấn:
- Tôi sẽ tới thăm Uyển và bảo Uyển chấm dứt cái dự định điên cuồng này
đi. Anh có chịu không?
- Tùy ý anh...
Nếu anh thuyết phục được Uyển...
- Tôi sẽ thuyết phục nổi...
và cả anh nữa...
Nếu anh chưa hoàn toàn tin ở anh, thì thiết tưởng anh cũng không có lý do

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.