YÊU - Trang 223

bỏ tôi ra”, thì thay vì cái hôn nóng bỏng, Đạt diễn tả niềm xao xuyến của
lòng mình, bằng một cái tát thẳng tay, in hằng lên má bừng bừng của Uyển.
Cái tát đột ngột đến nỗi chính Đạt cũng không hiểu sao mình có thể tát nổi
Uyển. Nhưng cái tát đó đã khôi phục cho Đạt uy quyền của ông “thầy” đối
với Uyển, và trong thoáng giây, Uyển trở lại với tâm trạng mốt đứa học trò
biết kính, biết sợ thầy...
Uyển lại mơ hồ cảm thấy mình không bực tức vì cái tát của Đạt, trái lại
Uyển có cảm giác thích thú khi bị tát. Nàng mơ hồ cảm thấy nếu Đạt không
tát mình thì có nhẽ từ nay nàng sẽ khinh thường, sẽ coi rẻ Đạt như nàng vân
coi rẻ những kẻ sẵn sàng làm theo ý thích Uyển. Uyển chỉ quen bắt nạt đàn
ông, nên lần đầu bị tát, Uyển thấy khoái hơn là tức...
Tát xong, Đạt thấy Uyển cúi gầm mặt, không dám nhìn mình, thì Đạt lại
càng được thể, càng làm già. Chàng chống hai tay lên sườn, nói với Uyển
bằng một giọng “cha chú”:
- Uyển hỗn quá!
Thực tình là Uyển sơ....
Nhưng nàng thu thập tất cả nghị lực, cãi bướng một câu cuối cùng:
- Anh có quyền gì mà làm tàng! Tôi thách anh cản trở được tôi và anh Tuấn
đấy!
Rồi Uyển cố tạo bộ mặt hầm hầm, lừ lừ ra khỏi phòng...
Đạt gọi giật giọng như truyền lệnh:
- Uyển!
Uyển muốn đứng lại, nhưng chân nàng vẫn bước...
Đạt muốn chạy theo Uyển, nhưng chàng vẫn đứng im, nhìn theo Uyển và
khi Uyển khuất dạng, Đạt ngồi phịch xuống đi văng, chàng ôm đầu tự hỏi:
- Trời ơi! Ta nên lấy Trang hay nên lấy Uyển?...
Chiếc xe cảnh sát đang phóng nhanh, đột nhiên dừng lại khiến bọn Tuấn,
Uyển, ngồi trên xe, người nọ chúi vào người kiạ..
Một nhân viên công lực làm ra vẻ lịch sự, mỉa mai nói với bọn Tuấn:
- Đến rồi! Xin mời các ông, các bà vô quận...
Bọn Tuấn tất cả năm người, bị bắt “trọn ổ” giữa lúc đang sát phạt. Tuấn lại
bướng bỉnh đòi xem “giấy” các nhân viên công lực khiến họ bực mình, cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.