YÊU - Trang 224

còng cả lại, chẳng khác nào những tên “lưu manh” chính cống.
Tuấn nhảy xuống đất trước nhất, cái tay bị còng giơ lên trời, vì chàng bị
còng chung với dược sĩ Vũ, mà Vũ thì vẫn co rúm trên xe, chưa dám nhảy
xuống đất. Vũ còn bận nhìn ngược nhìn suôi xem có người nào qua đó
không khiến Tuấn phát cáu:
- Thì nhảy đại xuống đi! Bắt người ta giơ tay lên trời, đợi anh đến bao giờ...
?
Sau Vũ, là nhà thầu khoán Bích và soạn giả kịch trường Sáng, hai người
chung một còng...
Chỉ có Uyển là được thong thả, miễn phải còng...
Uyển làm ra vẻ thản nhiên, lặng lẽ trèo xuống, nàng đảo mắt nhìn xung
quanh, tưởng chừng tất cả mọi người đi đường đều dán mắt nhìn nàng.
Uyển cố ngước mắt nhìn lên, màn nhìn không nổi, nàng nhìn xuống giầy
mình, miệng giục Tuấn:
- Đi vào anh...
Còn đứng dềnh dàng làm gì nữa!
Nghe Uyển giục, người nhân viên công lực cười mát:
- Hãy khoan! Yêu cầu các ông, các bà xếp hàng ở đây! Đợi chúng tôi lấy hồ
sơ và tài liệu trên xe đã...
Mãi ba bốn phút sau, hai nhân viên công lực đi trước, ba nhân viên đi sau,
bọn Tuấn, Uyển đi giữa, đoàn mười người mới trịnh trọng tiến về phía sân
quận, Tuấn vừa đi vừa ngoảnh cổ lại, mỉm cười với Uyển, ý chừng để an ủi,
khuyến khích Uyển cho Uyển khỏi mất tinh thần, nhưng cái cười gượng
của Tuấn, Uyển thấy thê thảm hơn “khóc”. Uyển làm ra mặt trơ, cố điềm
tĩnh bước thong dong như đi hóng mát, nhưng nàng vẫn thấy gượng cứng
người, chân nam đá chân chiêu và thực tình lúc đó, nàng chỉ ao ước được
còng chung với bất cứ ai trong bọn Tuấn cho đỡ lẻ loi, tủi nhục...
Tới phòng thường trực, một nhân viên công lực chỉ cái ghế dài kê sát
tường, nói với bọn Tuấn:
- Các ông, các bà ngồi đợi đây...
Uyển ngồi xuống cạnh Tuấn:
- Liệu có được về ngay không anh?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.