YÊU - Trang 226

- Cô làm ơn cho biết tên, tuổi...
Cô có thể kiểm tra?
- Tôi chỉ có thẻ sinh viên. Tôi quên đem thẻ kiểm tra ở nhà...
- Cũng được! Cô là sinh viên?
- Dạ.
- Ban nào?
Uyển lặng lẽ lấy cái thẻ sinh viên trong “sắc” đưa cho người thẩm sát viên.
Người thẩm sát viên đọc thoáng những giòng chữ trong thẻ, rồi chăm chú
nhìn vào tấm hình của Uyển dán nơi góc thẻ...
Có tiếng cười và tiếng phê bình từ cuối phòng đưa lại, tuy là tiếng nói xì
xào nhưng Uyển cũng nghe rõ:
- Một nữ sinh viên đẹp “dậy” mà lại đánh bài bịp! Có trời hiểu...
Không độn thổ được, Uyển vụ có phản ứng đột ngột, ngẩng mặt nhìn về
phía cuối phòng khiến mọi tiếng xì xào im bặt...
- Cô làm ơn cho biết tên cha, me....
Uyển lặng người. Chưa bao giờ, nàng cảm thấy tủi nhục đến độ đó...
Uyển có cảm giác như linh hồn đau khổ của Ba nàng hiện trở về, và Uyển
tưởng tượng thấy đôi mắt dịu hiền, chán chường của Ba nàng đang chăm
chú nhìn nàng—một cái nhìn không oán trách nhưng sót xa, chứa chan
nghiệp dĩ...
Trong thoáng giây, Uyển thấy rõ tất cả bước đường sa ngã của mình; cha
nàng chưa chết được một năm, mà lúc này nàng đứng trước một gã thanh
niên đại diện cho công lý để trả lời về hành vi bất lương của mình...
Uyển mím chặt môi để nước mắt khỏi trào ra:
- Cha chết rồi!
Tiếng “cha chết rồi” dội vào tâm hồn nàng như nhát dao mổ của người giải
phẫu xoắn vào một vết thương đang mưng mủ...
Giọng người thẩm sát viên vẫn nhã nhặn:
- Dù chết, cô cũng cho biết tên để ghi vào biên bản...
Ba tiếng “Hoàng đình Thúc” mắc nghẹn ở cổ Uyển, mãi một lúc sau, Uyển
mới nói thành tiếng:
- Cha là Hoàng đình Thúc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.