YÊU - Trang 228

khẽ với Uyển:
- Chết chửa! Cô nhận thì lôi thôi lắm. Nếu cô nhận thì đưa ra Biện lý cuộc,
chưa chắc cô được trả tự do. Vậy cô tính sao?
Uyển mệt mỏi, liều lĩnh trả lời:
- Sự thực thì chính ông Tuấn không muốn, nhưng tôi đã bắt ép ông, buộc
ông tổ chức. Chính tôi dẫn mấy người lại đánh bạc...
Cám ơn ông có lòng tốt muốn giúp đỡ tôi. Nhưng sự thực là thế...
Vậy xin ông muốn biên gì thì biên...
Chỉ mong ông sớm kết thúc cuộc thẩm vấn cho tôi nhờ...
Người thẩm sát viên nhìn Uyển, đau khổ như chính mình là nạn nhân...
của công lý!...
Mãi một nửa giờ sau, cuộc thẩm vấn mới kết thúc...
Khi tất cả năm người đều được hỏi cung, thì đã hết giờ, không thể giải ngay
bọn Tuấn ra Biện lý cuộc được, và người ta phải giữ tạm bọn Tuấn một
đêm tại quận, đợi sáng hôm sau, sẽ giải tòa...
Uyển được đưa tới phòng tạm giam dành riêng cho phụ nữ...
Uyển thất thểu, ngơ ngác bước vào một gian phòng khoảng hai mươi thước
vuông, trơ trọi không bàn, không ghế, trong đó đã có bốn người đàn bà
ngồi ủ rũ, im lặng, không ai nói với ai một lời...
Đó là một bà béo mập can tội lừa tiền hụi của các hụi viên rồi bỏ trốn, hai
chị em ruột chuyên nghề cắt túi ở chợ bị bắt quả tang, và một mụ tình nghi
bắt cóc trẻ em, đem đi bán...
Bọn bốn người ngước mắt nhìn Uyển, hơi ngạc nhiên và tự an ủi khi thấy
một thiếu nữ đẹp, sang trọng, gia nhập cái xã hội những người ở ngoài
vòng pháp luật của họ. Người đàn bà béo mập mon men định gợi chuyện
Uyển, nhưng trước vẻ mặt xa vắng của Uyển, người đàn bà chưa biết nên
làm quen Uyển bằng cách nào, thì một cảnh sát viên bước vào, đưa cho
Uyển một ổ bánh mì cùng giò, chả, nói với Uyển:
- Của ông Tuấn, người cùng bị bắt với cô, nhờ chúng tôi mua, đưa cô ăn
cho đỡ đói...
Giọng người cảnh sát viên tuy làm ra vẻ hòa nhã, nhưng đầy vẻ khinh
thường, khiến Uyển phải mở to mắt để nước mắt khỏi trào rạ..

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.