YÊU - Trang 229

Nàng định không nhận bánh vì biết trước là mình không đủ nghị lực nuốt
trôi mẫu bánh mì, nhưng thấy hai chị em người cắt túi hau háu nhìn ổ bánh
mì, tự nhiên Uyển giơ tay đỡ ổ bánh, miệng lí nhí:
- Cám ơn ông...
Rồi Uyển đưa luôn ổ bánh mì và gói giò chả cho hai chị em:
- Tôi còn nọ..
Hai cô ăn giúp tôi...
...
Niềm hân hoan của hai chị em khi nhận ổ bánh mì, quên cái tủi nhục của
riêng mình, để khoăn khoăn tự hỏi: “Mình sung sướng hay đau khổ hơn
những người đáng thương này”. Uyển nhìn hai chị em đưa miếng bánh mì
lên miệng, khoan khoái nhai rất dòn dã, vừa nhai, vừa nhìn ổ bánh mì, hầu
như quên tất cả, và mãi lúc đó, Uyển mới thấm thái, nhận thức rõ là từ
trước đến nay, những nỗi bất mãn, buồn bực của nàng chỉ là những điều mà
nàng tự tạo ra, và cuộc đời còn có những bất mãn, những đau khổ mà nàng
chưa hề biết tới...
...
Khoảng mười giờ đêm, trong khi hai chị em can tội cắt túi, ăn no, nằm lăn
ra sàng lát gạch hoa, ngủ vùi giấc ngủ ngon lành của người “lương thiện”,
và bà béo mập cùng bà mẹ “mìn” bắt cóc trẻ em, cũng gật gù, nửa thức nửa
ngủ, thì có tiếng lách cách mở khóa, rồi năm người đàn bà khác ùa vào...
Họ cười nói vui vẻ, tưởng chừng phòng giam chính là nhà riêng của họ. Đó
là một mụ “dầu” và bốn gái mãi dâm đang hành nghề thì bị bắt quả tang.
Người cảnh sát viên sắp sửa khóa cửa để rút lui thì một cô gái mãi dâm
nắm lấy tay người cảnh sát viên, cho tay vào túi quần người cảnh sát viên
thường trực, chớt nhả hỏi:
- Có thuốc lá không, cho em mấy điếu, hút cho đỡ thèm...
Mụ “dầu” chăm chú nhìn Uyển, và dưới con mắt nhà nghề của mụ, mụ liệt
ngay Uyển vào hạng những cô con gái ngây thơ, “đi khách” lần đầu tiên.
Và bà săn đón hỏi luôn Uyển:
- Sao lại khờ dại thế, hở con? Chắc con mới “đi” lần đầu tiên, đã bị bắt phải
không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.