YÊU - Trang 274

Uyển, Huyền lẳng lặng đứng yên, đi theo Thoại. Hai chị em có cảm tưởng
rờn rợn sắp bước vào thế giới xa lạ, kông giống cái thết gian mà họ vẫn
sống...
Trước cổng lớn đưa vào khu “cấm địa”, một bàn tay cùi nào đó, đã nguệch
ngoạc viết mấy khẩu hiệu bằng tiếng Pháp, khiến lòng Huyền xao xuyến:
L amour a vaincu! (Tình yêu đã thắng!)
Les murailles sont tombées! (Những bức tường ngăn cách đã sụp đỗ!)
Thoại vừa đi, vừa nhìn hai chị em Uyển, rồi gật gù:
- Hôm nay các cháu không đứa nào đánh phấn, không ăn mặc loè loẹt là
hợp với cuộc thăm viếtn lắm. Duy có một điều hơi đáng tiếc...
Uyển vội hỏi:
- Điều đáng tiếc gì, thưa bác?
- Là các cháu...
đẹp quá! Cái sắc đẹp từ bi, kín đáo của Huyền thì còn khả trơ....
Chứ cái sắc đẹp lồ lộ của cháu Uyển sẽ không khỏi làm cho những “bạn”
của bác tủi...
...
Ít lâu nay, Uyển vẫn khắc khoải, có cảm giác mơ hồ rằng sắc đẹp của mình
là một hình phạt. Nhưng chưa bao giờ Uyển thấy rõ rệt sắc đẹp là một cái
tội như khi nghe Thoại nói...
Nàng khổ sở hỏi Thoại:
- Làm thế nào hơ bác?
Thoại phì cười:
- Không sao cả...
Chưa biết chừng lại là điều hay cũng nên...
Đúng như lời Thoại nói, tới khu phụ nữ, giữa những gương mặt tượng
trưng cho sự đau khổ, sự tuyệt vọng, cái sắc đẹp của hai chị em Uyển nổi
bật lên như một lời nguyền rủa, khiến hai chị em đều có mặc cảm tội lỗi,
vụng về không biết mình phải có cửa chỉ gì, lời nói gì, để an ủi những
người cùi mà không xúc phạm đến lòng tự ái của ho....
Hai chị em chỉ biết nhìn họ, cầu van sự tha thứ...
...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.